5
Tôi đút sợi dây chuyền vào túi, chuẩn bị lên phòng ngủ.
Giang Thận từ phía sau gọi tôi lại: "Hộp sô cô la cho cháu, mang theo luôn đi."
Tôi quay đầu, cười nhạt: "Cậu để lại mà ăn."
"Cháu không muốn vì nạp quá nhiều đường mà da dẻ cũng trở nên giống cậu."
Anh ta vô thức sờ mặt mình: "Giống thế nào?"
Tôi nhún vai, ánh mắt pha chút thương hại: "Lỏng lẻo, nhăn nheo."
Để Giang tổng bị đả kích tinh thần, đứng ngẩn ra giữa phòng khách, tôi xoay người, bước lên lầu đi ngủ.
Sáng hôm sau, nghe người làm kể lại.
Tô Đình Hiên dù còn đang bó bột, nhưng đã xin phép bố mẹ vào công ty làm việc, bắt đầu từng bước tiếp quản cơ nghiệp gia đình.
Cậu ta đã quen ăn chơi lêu lổng, bố mẹ cậu ta vừa mừng vừa bất ngờ, liền hỏi lý do.
Biết được rằng tôi đã khuyên cậu ta.
Thế là thưởng cho tôi một chiếc xe hơi.
Tôi lái chiếc Porsche đỏ rực vừa được thưởng đến trường.
Dọc đường chỉ nghĩ đến một chuyện.
Làm sao để lợi dụng tối đa những gì mình có.
Bảy người đàn ông này, tuy b/ạo l/ực, không biết luật pháp là gì, kiêu ngạo tự đại, hoàn toàn không tôn trọng phụ nữ.
Nhưng họ đều là người giàu có, quyền lực, dẫn đầu trong các lĩnh vực mà họ theo đuổi.
Chỉ vì họ là nam chính.
Chỉ vì họ là đàn ông.
Hơn nữa, theo thiết lập của tác giả.
Trong nửa đầu truyện, bảy nam chính này sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nhau, mỗi người đều nghĩ rằng nữ chính chỉ thuộc về riêng mình.
Nếu đã như vậy…
Khi đèn đỏ nhảy sang đèn xanh, tôi n/ổ máy xe, mỉm cười thích thú.
Bình luận
Bình luận Facebook