7.
Những lần gặp mặt sau đó đều là ta trèo qua cửa sổ đi tìm hắn.
Ta sẽ mang cho hắn ít đồ ăn ngon, mấy món đồ chơi thú vị, kể về trải nghiệm những năm vừa qua để chọc hắn cười.
Khi Quý Hằng nhìn thấy đôi bàn tay nứt nẻ hoặc những vết thương khác của ta, hắn sẽ tự tay bôi th uố c cho ta, còn thổi thổi lên miệng vết thương vì sợ ta đ *a u.
Đó là lần đầu tiên ta rung động, đương nhiên sẽ có kỳ vọng với Quý Hằng, lúc trò chuyện còn đùa giỡn với hắn:
“Quý Hằng, hai người chúng ta có phải rất giống hẹn hò lén lút đêm khuya ở trong thoại bản không?”
Mặc dù hắn sẽ bảo ta ăn nói linh tinh, nhưng vẻ mặt cũng không nghiêm túc.
Không phủ nhận tức là còn có cơ hội.
Mãi cho đến khi tên tiểu quan kia treo biển bắt đầu tiếp khách, vị khách đầu tiên của hắn lại chính là Quý Hằng.
Điều tra mà, ta có thể hiểu được.
Nhưng hắn đã ngủ lại qua đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, tên tiểu nô lệ mà ta quen thân ở nam phong uyển đang nói chuyện với người bên cạnh trong khi lấy bánh bao cho ta, trên mặt hắn tràn đầy sự ngượng ngùng và tò mò, nói về chuyện phong lưu xuân phong nhất độ (*).
(*): Chỉ mấy chuyện sẽgg ý :33
“Ôi, ngươi không biết đâu, hôm qua vị kia bị làm đến kêu rên da_m d_ang vô cùng, chỉ nghe thôi đã x/ấu hổ ch*t đi được.”
“Nhìn tuổi tác của vị khách kia cũng không lớn lắm, không ngờ lại biết cách chơi như vậy.”
“Còn không phải sao, bây giờ vị kia còn không đứng lên nổi đấy.”
…..
Triều đại này rất cởi mở, thích nam phong cũng không cần cố ý che giấu.
Bọn họ trò chuyện khí thế ngút trời, trong lòng ta lại lạnh lẽo vô cùng, mầm mống ái tình vừa mới nhú lên đã bị ch/ôn vùi hoàn toàn.
Loại chuyện này cũng không thể thực sự đi hỏi được, cũng may tuổi còn nhỏ, sau hai ngày sa sút thì ta cũng đã tự dỗ bản thân bình tĩnh trở lại.
Hắn không thích ta cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì chúng ta sẽ làm tỷ muội thôi!
Quý Hằng là người chịu đựng rất giỏi, thả dây dài câu cá lớn, tên tiểu quan đó dám trắng trợn tiếp khách, chắc chắn là có chỗ dựa ở sau lưng.
Ta và Quý Hằng nghĩ ra một cách, giấu tên tiểu quan đó đi, dụ người ở phía sau ra ngoài.
Chúng ta giăng bẫy từng bước một, duy nhất không ngờ tới công phu của người đàn ông đó rất cao, hắn kiềm chế hai tay của ta, rút đ/ao kề lên cổ ta, u/y hi*p Quý Hằng thả người.
Đó là lần đầu tiên ta thấy sự lo lắng gần như là đ¡ên cuồ/ng ở trong mắt Quý Hằng.
Hắn cắn ch/ặt răng đọ sức với tên đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con d/ao trên cổ ta:
“Ngươi không được làm nàng bị thương! Ta sẽ đổi với nàng ấy! Ta là quan, nàng ấy chỉ là một con nhóc ăn xin, không có giá trị gì.”
Nhưng ta vốn dĩ cũng chẳng phải loại con gái yếu đuối gì, sẽ không ngồi yên để chờ ch*t.
Nhân lúc Quý Hằng đọ sức với hắn, ta dùng hết sức lực cắn cổ tay của tên kia.
Hắn ta bị đ *a u, buông lỏng cánh tay đang kẹp ch/ặt ta ra.
Hắn ném đ/ao về phía ta, ta nghiêng người né tránh, thanh đ/ao miễn cưỡng xẹt qua cánh tay ta.
Tên đó thẹn quá hóa g¡ận, trở tay dùng sức ném ta vào trong giếng bên cạnh, còn ta, trong lúc n g ã xuống đã ném th uố c mê trong tay ra, hắn ta không kịp bịt miệng mũi lại nên chắc chắn sẽ bị dính chưởng.
Sông dưới thành đều thông với nhau, ta rất quen thuộc cái này, lúc rơi xuống nước cũng không lo lắng nhiều lắm.
Chỉ là lúc rơi xuống nước, ta mơ hồ nghe thấy Quý Hằng tan nát cõi lòng gọi tên mình.
Chờ lúc ta thoát ra khỏi con sông leo lên bờ, phát hiện Quý Hằng đang đứng canh giữ bên bờ sông, hai mắt đỏ hoe.
Sư phụ nhìn ta như nhìn thấy cọng rơm c/ứu mạng:
“Ui ui, cuối cùng con cũng về rồi! Ta đã nói là không sao rồi nhưng tên nhóc này cứ không tin. Con mà còn không quay lại, vị tiểu tổ tông này sẽ nhảy xuống sông đấy!”
Ta đi đến bên cạnh Quý Hằng, mở miệng nói: “Quý Hằng, ta không sao. . ."
Quý Hằng trầm mặt, không nói một lời, khẽ vươn tay kéo ta lại, ôm ch/ặt ta vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể xuyên qua trang phục ướt sũng truyền đến trên người ta, ấm áp đến nỗi khiến lòng ta lưu luyến không thôi.
Ôm một lúc, ta cảm thấy có thứ gì đó rơi trên quần áo mình.
“Quý Hằng, ngươi khóc đấy à? Trước đây lúc bị ta đ á nh ngươi cũng đâu có khóc?”
“C/â//m miệng.”
Giọng nói của hắn mang theo nghẹn ngào.
Bình luận
Bình luận Facebook