Khi tôi đang mặc bộ đồ bệ/nh nhân xanh dương của viện t/âm th/ần Hắc Sơn ngồi xổm dưới gốc cây đếm kiến thì nghe thấy giọng nói vừa quen vừa lạ:
"Lâm Thanh Thanh?".
"Ai đấy?"
Tôi quay người lại.
Trước mặt là một nhóm người đông đúc, người dẫn đầu đi đôi giày da bóng loáng, chiếc quần âu c/ắt may tinh tế...
Ánh mắt tôi chậm rãi di chuyển lên trên.
Nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp, cùng... gương mặt từng làm đi/ên đảo trường Hoa Đại, giữ ngôi vị nam thần suốt bốn năm liền.
Ồ, chân mày giờ càng sắc sảo, khí chất trầm ổn hơn xưa.
Anh ấy tên Giang Yến, là doanh nhân mới nổi ở Hoa Thành, năm ngoái đã thâu tóm năm tập đoàn lớn.
Là... anh chồng cũ đã ly hôn với tôi bảy năm.
Tôi nhíu mày hỏi nghiêm túc:
"Này anh bạn, anh có lịch sự không? Gọi tôi là tiên tử đi!"
"Cái gì?"
Anh vốn đang chống tay vào túi quần phong độ, khẽ gi/ật mình.
Tôi mặc kệ anh, thò tay hốt một nắm cát bỏ nhanh vào túi áo!
Trong lúc Giang Yến há hốc miệng kinh ngạc, tôi vung vẩy tay áo quay đi không một lời từ biệt.
"Kẹo ngon quá, mang kẹo về nhà thôi!"
"Lâm Thanh Thanh!"
Giang Yến đuổi theo.
Khi anh đưa tay ra định túm lấy tôi, tôi rút nắm cát trong túi quăng thẳng vào mặt anh:
"Phép thuật rải cát! M/a lị m/a lị hồng... Biến! Biến! Biến về nguyên hình!"
Giang Yến mặt mũi đầy cát trắng, trợn tròn mắt nhìn tôi như gặp m/a.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở bộ đồ bệ/nh viện trên người tôi:
"Em..."
"Giang tổng, ngài không sao chứ?"
Đám người phía sau xô tới.
Vị bác sĩ áo blouse trắng vội vàng chen ngang giữa chúng tôi, vừa xin lỗi vừa giải thích:
"Giang tổng, thật xin lỗi! Bệ/nh nhân này cô ấy..."
Hắn áp sát vào tai Giang Yến thì thầm.
Giọng nói quá nhỏ.
Tôi nghe không rõ.
Thế là nhân lúc hai người đang thì thầm với nhau, tôi chuồn nhanh!
"Đuổi không kịp tôi đâu, đuổi không kịp tôi đâu... Sư phụ ơi c/ứu con! Yêu quái núi bên lại sang quấy phá rồi!"
Bình luận
Bình luận Facebook