Tôi và Phó Ngôn Tri ngồi trên xích đu trong vườn hoa ngắm sao, nhìn sao nhớ đến cha.
Sau lần gọi điện đó, cũng không liên lạc với ông ấy, không biết ông ấy sống thế nào.
Phó Ngôn Tri thấy tôi không vui, để cho tôi ngủ một giấc, nói khi tỉnh lại sẽ cho tôi niềm vui bất ngờ.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy anh đưa tôi đi tới một cửa hàng trà sữa quy mô vô cùng lớn, chúng tôi vừa đi vào, đã nhìn thấy cha tôi ở đó nhiệt tình chào hỏi khách.
Trên mặt ông tràn đầy nghiêm túc, dạy nhân viên mới.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Phó Ngôn Tri.
"Huyên Huyên, lúc trước chú về Diêm thành, ông ấy tới tìm anh hi vọng anh không làm khó dễ em.”
"Khi đó ông ấy xảy ra chuyện, ông ấy sợ người khác tới cửa tìm em gây phiền phức, mới muốn đưa em đến cạnh anh."
Tôi từ kinh ngạc đến không hiểu: "Đưa em đến bên đại ca xã hội đ e n, chẳng lẽ không phải càng nguy hiểm hơn sao?"
Phó Ngôn Tri tròn mắt, lông mi dài chớp, chậm rãi xích lại gần bên tai tôi: "Ông ấy nghe nói anh không gần phụ nữ...."
Tôi nghe bật cười ra tiếng.
Phó Ngôn Tri nói cha ký giấy n/ợ ba ngàn vạn với anh, anh đã x/é bỏ, có điều cha kiên trì muốn trả góp, đến khi thanh toán hết n/ợ.
Lần này mở cửa tiệm trà sữa, là Phó Ngôn Tri hỗ trợ, cực kỳ đáng tin cậy, đây đã là chi nhánh thứ hai của cha rồi.
Tôi nhìn Phó Ngôn Tri trước mắt, vừa cảm động vừa phấn khích.
Phó Ngôn Tri thấy thế đến gần tai tôi mở miệng: "Tống Huyên Huyên, chúng ta còn có việc chưa làm xong phải không?"
"Chuyện gì?"
"Dập... Lửa."
"Nến thơm không phải bị mặt s/ẹo ném đi rồi sao, anh ta nói anh không cần."
"Ừ, không phải dập nến." Phó Ngôn Tri thần sắc nóng lên.
Tôi nhìn thấy người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, giấu khuôn mặt đỏ bừng vào ng/ực Phó Ngôn Tri.
(Hoàn toàn văn)
Bình luận
Bình luận Facebook