Từ sau khi tỉnh giấc khỏi cơn á/c mộng đó, Tưởng Sương cảm thấy một nỗi sợ hãi vô cớ dành cho bạn cùng phòng và bạn bè của mình.
Và từ hôm đó trở đi, cô hầu như đêm nào cũng gặp phải cơn mộng như vậy.
Trong mơ, thời gian cô bị nh/ốt ngày càng dài hơn, cảm giác ngạt thở cận kề cái ch*t cũng ngày càng nặng nề hơn.
Mỗi lần, dường như đều là một phiên bản khác của cô đã c/ứu cô ra.
Nhưng phiên bản ấy của chính mình, dường như bị kẹt mãi trong không gian đó.
Điều này khiến Tưởng Sương thường xuyên cảm thấy, phải chăng bản thân thực ra chưa từng thoát ra?
Giấc mơ ban đêm mới là thật, còn mọi chuyện xảy ra ban ngày mới là giấc mơ của cô.
Tinh thần cô ngày càng suy sụp, các bạn học xung quanh trở nên kỳ quặc khó hiểu, dường như luôn có ai đó lén lút theo dõi cô.
Tưởng Sương dần dần không dám đến gần bất kỳ ai nữa, cũng không dám tìm sự giúp đỡ từ bất kỳ ai.
Cô nghĩ có lẽ mình bị bệ/nh, cô sợ sự hoảng lo/ạn vô cớ của mình sẽ làm phiền người khác.
Cô cũng liên tục đi khám bác sĩ, uống rất nhiều th/uốc, ban đầu còn có chút tác dụng.
Nhưng sau đó, triệu chứng của cô lại trở nặng hơn.
Cô bắt đầu nhìn thấy những cảnh tượng k/inh h/oàng vô cớ ngay giữa ban ngày.
Đôi lúc, cô thấy một nhóm người khiêng một cỗ qu/an t/ài xuất hiện trong khuôn viên trường, trong khi những người xung quanh không hề nhìn thấy.
Một lần, cô thậm chí còn thấy một bạn cùng phòng của mình đang sinh con ngay trong ký túc xá.
M/áu đỏ tươi tràn đầy giường, bụng bạn cùng phòng phình to lên một cách kỳ dị.
Nhưng thực tế, hôm đó bạn cùng phòng đó không hề về ký túc, và người ta cũng không hề mang th/ai.
Bị hành hạ như vậy gần ba tháng, Tưởng Sương thực sự không chịu nổi nữa.
Cô không tìm thấy lối thoát, cũng không có ai để nương tựa.
Cô ngồi trên sân thượng, khóc nhìn tôi và nói, "Chú ơi, chú đừng quan tâm cháu nữa, đây là số phận của cháu. Cháu biết, cháu ch*t thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Tôi nói với cô bé:
"Cháu đã c/ứu con gái chú, mạng sống của cháu, chú nhất định sẽ lo. Cháu cứ coi như cho bản thân một cơ hội cuối cùng, tin chú một lần đi.”
Tôi không phải là thầy pháp chuyên nghiệp gì, tôi chỉ là một tài xế xe tải.
Nhưng như Điền đại sư đã nói, tôi có tướng Tu La, thêm vào đó bát tự vốn cứng, dương khí nặng.
Những năm tôi chạy xe tải, thường xuyên lao vào những con đường hoang vắng, xung phạm sát khí đường đi, gặp không ít chuyện quái dị.
Và mấy năm gần đây, để trả n/ợ ki/ếm sống, tôi cũng tiếp xúc với nhiều thứ tà môn ngoại đạo.
Tôi không sợ những thứ đó, chúng hung dữ, tôi còn hung dữ hơn.
Thuở nhỏ, tôi gặp một lão đạo, người đó tặng tôi một cây đả h/ồn tiên, chuyên trị hung sát.
Lão đạo năm đó đã nói về tôi, "Tướng Tu La, tâm Bồ T/át, kiếp này nhất định phải ăn cơm âm dương."
Giờ tôi ba mươi tám tuổi, cha mẹ đều bệ/nh mất, vợ cũng sớm đi rồi, ở nhà chỉ còn một trai một gái cùng mẹ vợ già.
Người thân của tôi là tất cả của tôi, Tưởng Sương đã c/ứu con gái tôi, tôi không thể đứng nhìn cô ấy ch*t được.
Mấy ngày nay, tôi luôn giúp Tưởng Sương điều tra trải nghiệm của cô ấy.
Trong cơn á/c mộng của mình, Tưởng Sương đã thấy năm cỗ qu/an t/ài xếp thành vòng tròn trong một hố đất.
Cũng thật trùng hợp, ba ngày trước, tôi nghe nói công trường này đào được năm cỗ qu/an t/ài.
Tính ra, ba tháng trước, khi Tưởng Sương lần đầu gặp á/c mộng, cũng chính là lúc công trường này khởi công.
Chúng tôi cũng tìm được một vị sư phụ có năng lực xem việc cho Tưởng Sương.
Vị sư phụ đó nói, Tưởng Sương với năm cỗ qu/an t/ài kia có ng/uồn gốc sâu xa, lần này là chín ch*t một sống.
Mà con đường sống duy nhất, nằm ở việc đưa qu/an t/ài về quê gốc của chúng.
Thế nên tôi mới dẫn Tưởng Sương đến mảnh đất này.
Bình luận
Bình luận Facebook