Ta cứ vậy mà bước đi, đi tới một cái gò đất nhỏ, đấy là m/ộ của mẹ ta.
Ta ở trước m/ộ đặt trứng rán, bánh đậu xanh, gà quay, vịt quay... Và quỳ xuống trước tấm bia.
Bây giờ ta cũng đã biết chữ, biết mẹ ta tên là “Tô Linh Ngọc.”
Trong sách nói rằng, Linh Ngọc là một loại bảo thạch.
Là loại đ/á rất đẹp và rất quý, mẹ ta đáng lẽ phải được trân trọng.
Nhưng bà ấy lại sống trong một cuộc đời cực khổ như hòn đ/á cuội ngâm trong dòng suối.
Nhưng bà ấy không bao giờ buồn lại luôn cười híp mắt, như một đóa sen nở ra từ bùn.
Ta lau đi lau lại bia m/ộ và thì thầm.
“Mẹ à, Miên Miên bây giờ đã là thiếu phu nhân của Vệ quốc phủ, cuộc sống của con trôi qua rất tốt đẹp. Tướng công của con lại anh tuấn và tử tế, là một người có tiền đồ. Mỗi ngày con được ăn bánh đậu xanh và trứng gà rán, ăn đến không hết...”
Cuối cùng, con cũng đã tích góp đủ tiền, có thể m/ua bánh bao, gà quay cho mẹ, còn có rất nhiều món ăn khác rất ngon.
Nhưng mẹ lại không thể ăn được nữa.
Chẳng rõ nguyên nhân là gì nhưng những giọt nước mắt cứ thế chảy ra.
Nhưng mà không phải là ta đang khóc.
Là ông trời đang khóc cho mẹ ta.
Bình luận
Bình luận Facebook