Tối hôm đó, tôi vẫn trở về nhà anh. Tôi đảo mắt nhìn quanh, căn nhà vắng tanh. Anh đã đi rồi.
Trong lòng tôi thoáng dâng lên chút bâng khuâng. Vừa vào phòng, tôi đứng trước tủ quần áo định thay đồ để đi tắm. Ai ngờ vừa cởi chiếc áo lót -
"Về rồi đấy à?" Giọng anh còn ngái ngủ, như vừa tỉnh giấc.
Tôi gi/ật b/ắn người, vội dùng tay che ng/ực, quay đầu liền thấy nửa khuôn mặt anh thập thò từ chăn.
"Sao anh không lên tiếng?!" Tôi hốt hoảng toát mồ hôi lạnh.
"......" Anh kéo chăn xuống một chút, nhích người lên, ánh mắt dừng lại trên cơ thể tôi: "Thật sự không biết anh ở nhà, hay cố ý......"
Anh cười khẽ, ngửa cổ nhìn tôi.
"Anh đúng là!"
Mấy ngày không về, vừa xuất hiện đã trêu ghẹo. Đúng là đồ khốn!
Tôi tức tối khoác đại chiếc áo khoác lên người.
Khi bước vào phòng tắm, ánh mắt anh vẫn dán ch/ặt vào tôi. Lúc ra khỏi, anh vẫn nhìn tôi không chớp mắt, nụ cười nửa miệng khiến người ta phát bực.
"Anh nhìn gì mà nhìn? Không ngủ nữa à?"
Anh buông bỏ vẻ nghiêm nghị thường ngày, thản nhiên đáp: "Ngủ cả ngày rồi, giờ hết buồn ngủ rồi."
Ngủ cả ngày? Vì ngủ say nên không trả lời tin nhắn của tôi? Tôi thừa nhận, nỗi bực dọc trong lòng đã dịu đi đôi phần.
"Vậy em đi ngủ đây." Tôi vẫn lạnh nhạt.
Anh có thể mấy ngày không liên lạc, nếu tôi chủ động nói chuyện trước thì đúng là mất mặt quá đi.
Bình luận
Bình luận Facebook