4.
Buổi tối, cả gia đình hiếm khi quây quần bên nhau.
Ba tôi tuấn mỹ ôn nhu, mẹ tôi xinh đẹp kín đáo, anh trai cao lãnh cấm dục, chị dâu phóng khoáng như gió, còn có em gái nghịch ngợm tinh quái.
Cộng thêm tôi nữa, hửm, hoàn hảo.
Bây giờ cả nhà đều biết tôi là con nuôi, hơn nữa tôi còn là thiên kim thật của doanh nghiệp Hứa Thị hàng đầu.
Thật khó tin.
Vẻ mặt tôi không còn thiết sống nữa.
"Thời Thời, em nghĩ thế nào?" Trong mắt chị dâu tôi lóe lên sự thích thú.
Ôi trời, cốt truyện thiên kim thật giả này thế mà lại xảy ra với con bé hay sao? Hay thật.
“Em không biết.” Tôi lười biếng dùng đũa chọc vào miếng cá trong bát.
“Họ sẽ không bỏ cuộc đâu.” Anh tôi bóc tôm bỏ vào bát của chị dâu tôi rồi bình tĩnh nói.
Người không từ th/ủ đo/ạn như nhà họ Hứa làm sao có thể chấp nhận huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài chứ?
“Theo như mẹ biết thì nhà họ Hứa có hai người con trai, họ rất yêu thương em gái của mình, suy cho cùng thì đã lớn lên cùng nhau hai mươi năm rồi, nếu Thời Thời quay về thì không phải sẽ bị ứ/c hi*p sao?” Mẹ tôi rất lo lắng.
“Còn chưa chắc là ai ứ/c hi*p ai đâu ạ, mẹ, mẹ quên là năm đó một mình chị con đã tiễn tám người dám b/ắt n/ạt anh cả vào bệ/nh viện à?” Em gái tôi cười lạnh một tiếng.
Ba mẹ: “...”
Anh trai và chị dâu: “...”
Tôi vô cảm nói: “Bùi, Th/ù, Hoán.”
Em gái tôi lập tức nịnh nọt: “Ha ha, em nói sai rồi, phải nói là chị đã ra tay nghĩa hiệp c/ứu anh cả khỏi nước sôi lửa bỏng.”
Anh trai tôi bị vạch trần điểm yếu: “Thật sự cảm ơn em nhé.”
Em gái tôi khiêm tốn nói: "Không có gì."
Anh trai: “...”
Ba gắp đồ ăn cho mẹ, im lặng lắng nghe nhưng không tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ăn tối xong, tôi định tìm th/ủ đo/ạn nào đó đi điều tra Hứa thị nhưng ba tôi gọi tôi vào thư phòng.
Tôi không hiểu tại sao tôi lại nhận lấy túi đựng tài liệu mà ba đưa cho tôi.
Ba nói: “Thời Oanh, đây là tin tức về nhà họ Hứa.”
Tôi nhìn thẳng về phía trước, hiểu tôi nhất chính là ba tôi.
Ba mỉm cười nhìn tôi: “Xem ra con đã quyết định rồi.”
Tôi do dự rồi hỏi: “Ba ơi, con muốn nghe ý kiến của ba”.
Ba suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời: “Thời Oanh, xét về mặt tình cảm thì ba mẹ không muốn con quay về đó. Con đã sống chung ba mẹ hơn hai mươi năm, từ một đứa trẻ mới tập nói đến một cô gái duyên dáng yêu kiều như vậy, đột nhiên có người dùng lý do huyết thống muốn đưa con đi, trong lòng ba mẹ rất khó chịu.”
Giọng ba tôi trầm xuống: “Nhưng xét về lý thì con nên quay về vì con là con gái ruột của họ. Con chẳng có lý do gì phải nhường cổ phần, quyền thừa kế Hứa thị hay những thứ khác cho người khác, cộng thêm cảm giác áy náy tội lỗi của ba mẹ ruột con thì con càng quay về lại càng phong quang hơn.”
Ông ấy lại chạm vào đầu tôi rồi nói: “Con cái của nhà họ Bùi, không có lý do gì phải ủy khuất bản thân.”
Bình luận
Bình luận Facebook