"Em sợ gì thế?" Anh như bị tiếng lập cập của tôi gọi tỉnh, mở mắt liếc tôi đầy bất lực rồi lại khép hờ mi mắt.
"Em... hình như... hơi đ/au một chút." Tôi lắp bắp vì hoảng lo/ạn, vừa thốt ra đã muốn tự t/át vào mồm.
Lần này anh mở hẳn mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tôi vài giây trước khi vươn tay xoa xoa thái dương. Cánh tay dài vòng qua eo tôi một cách khó nhọc: "Lần đầu mà, đều thế cả. Một lát nữa sẽ đỡ thôi."
Hẳn anh đang an ủi tôi. Nhưng lời nói ấy khiến mồ hôi lạnh toát ra dọc sống lưng tôi.
Khi cúi đầu nhìn thấy vệt m/áu nhỏ trên ga giường… Tôi rùng cả mình.
Ánh mắt anh cũng nán lại ở vệt đỏ ấy. Sau khoảng lặng dài, bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi: "Xin lỗi, tôi... hơi mất kiểm soát."
Mất kiểm soát?! Từng hạt mồ hôi lạnh khác lại nổi lên.
"Anh là ai?" Tôi hỏi trong đ/au đớn.
Anh bật cười như bị chọc gi/ận: "Em không biết anh là ai mà còn dám lao tới cưỡ/ng b/ức anh?"
"Em... em không nhớ nữa..." Tôi co rúm người, da gà nổi đầy tay: "Như thế này... không thể có th/ai chứ?"
Thôi, tôi cũng phục bản thân mình quá, lúc này còn có thể bỏ qua mọi nghi vấn để hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
"...". Anh lại hé mắt liếc nhìn. Dáng vẻ mệt mỏi ấy khiến tôi có cảm giác nếu chỉ chạm nhẹ cũng đủ làm anh tắt thở.
Đêm qua rốt cuộc tôi đã cuồ/ng d/âm đến mức nào mới khiến người ta suy kiệt thế này? Nghĩ mà thấy x/ấu hổ.
"Không thể." Anh đáp gọn lỏn.
Tôi chẳng có kinh nghiệm, cũng chẳng dám hỏi kỹ. Anh nói không có th/ai thì tôi tin, xét cho cùng mọi người đều gọi anh là bác sĩ.
Biết đâu anh đã có biện pháp phòng tránh? Tôi tự an ủi thế.
"Vậy... chào anh nhé?" Để tránh không khí ngượng ngùng khi cả hai tỉnh táo, tôi chọn cách chuồn mất.
"...". Ánh mắt anh dán ch/ặt vào tôi, bất chợt nở nụ cười: "Được."
Bình luận
Bình luận Facebook