Người ta bảo, trong album ai càng lưu nhiều ảnh x/ấu của đối phương thì người đó càng yêu nhiều hơn. Khi lướt được thử thách này, tôi lập tức gọi Giang Thính Chu thi đấu.
Tôi vốn là kẻ bi/ến th/ái ngày đêm theo dõi anh rồi chụp lén! Album gần như toàn ảnh anh, dù phần lớn là ảnh đẹp chỉnh góc cẩn thận nhưng muốn ki/ếm dăm ba tấm x/ấu thì dễ như trở bàn tay!
Hơn nữa, đàn ông như Giang Thính Chu đâu giống loại cầm điện thoại chụp người yêu. Hừm, thử thách này tôi thắng chắc rồi!
Tôi cầm điện thoại lật album, tìm đến mục ngày hè. Chọn được tấm ưng ý, tôi tự tin xoa mũi giơ máy trước mặt Giang Thính Chu:
"Thấy chưa! Đây là lúc anh đi bơi quên đồ, trong hồ không còn cỡ của anh nên phải m/ua nhỏ hơn! Đồ bơi chật cứng khiến mông anh méo cả ra! Hahaha, anh tìm nổi tấm nào x/ấu hơn của em không?"
Khoe khoang xong, tôi thấy thử thách quá dễ dàng. Tựa đầu lên vai anh, tôi nũng nịu: "Chồng ơi, đừng tìm nữa, thua cũng không sao... Đồ bơi nhỏ nhỏ trông người anh đẹp lắm, em thích lắm đó... Thua thì đãi em ăn McDonald's nhé?"
Giang Thính Chu khẽ đẩy tôi ra, mỉm cười lục điện thoại: "Vội vã quá rồi tiểu bi/ến th/ái. Ai bảo chồng em thua? Vui sớm thế?"
Hừm, chắc tên này chỉ có vài tấm chụp chung gần đây. Tôi lại rúc vào lòng anh xem điện thoại. Liếc qua hai giây, tôi kinh hãi nhảy dựng, h/ồn phiêu phách tán.
Sao album toàn ảnh tôi? Mà sao tôi còn không biết anh chụp lén thế?
Giang Thính Chu chọn được tấm ưng ý, giơ máy lên:
"Ừm... Tấm này hình như là lúc em muốn chụp ảnh bơi của anh mà quên mất mình không biết bơi, nhảy ùm xuống nước làm nước b/ắn tứ tung, bơi lóng ngóng. Chắc em quên quản lý biểu cảm rồi nhỉ? Có vẻ x/ấu hơn ảnh của anh, hình như lúc đó còn là anh đỡ em lên đúng không?"
Nhìn tấm hình, tôi đỏ mặt gào lên: "Anh! Anh lúc đó còn giả vờ không quen em!"
Giang Thính Chu ngả người trên sofa cười khẩy: "Vậy giờ là anh thắng chứ? Anh được đề ra hình ph/ạt chứ?"
"Không tính! Tấm này không tính, đổi tấm khác!"
Tôi bất mãn lục tiếp album, đưa ra một tấm: "Đây! Lúc anh ăn cơm trong căn tin có người đ/á/nh nhau, anh há hốc mồm sợ hãi! Không quản lý biểu cảm chút nào, đủ x/ấu chưa?"
Giang Thính Chu cũng lôi ra một tấm: "Hình như không phải anh sợ... Còn em bị đồ ăn mắc nghẹn, ho sặc sụa này, có vẻ mất kiểm soát hơn anh nhỉ?"
Ch*t ti/ệt! Tôi không chơi nữa! Túm cổ áo anh lắc mạnh, gào thét: "Đồ chó má! Ngày ngày gọi em bi/ến th/ái, hóa ra anh mới là kẻ bệ/nh hoạn! Mau xóa hết ảnh x/ấu của em đi!"
Giang Thính Chu vội vã xin tha. Tôi phụng phịu: "Thôi được, thua cuộc rồi. Anh muốn ph/ạt em gì?"
Giang Thính Chu suy nghĩ rất lâu, tay xoa cằm, mắt đảo qua lại. Cuối cùng, tôi nghe anh nói: "Anh ph/ạt... Em phải ở bên anh mãi mãi..."
Bình luận
Bình luận Facebook