Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
13.
Ta bị giam trong căn phòng cũ.
Cung Hạc Tuyết bị giam trong biệt viện hẻo lánh nhất trong phủ, cách ta một trăm tám mươi dặm (ý chỉ rất xa).
Hệ thống nhìn ta nằm trên giường, vắt chân chữ ngũ thong dong hát hò, liền đặt câu hỏi: “Ký chủ, ngươi không lo lắng sao?”
Ta ngáp một cái, lật người tìm lại một tư thế thoải mái tiếp tục nằm, “Nam chính nhà ngươi còn không vội, ta vội cái gì?”
Ta vừa định tiếp tục tranh cãi vài câu với Hệ thống, lại đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến.
Mí mắt rất nặng, ý thức ngày càng hỗn lo/ạn.
“Ký chủ! Ký chủ!” Giọng Hệ thống vo ve bên tai ta, từ từ trở nên vang vọng khó nắm bắt.
“Lạ thật, hôm nay sao lại buồn ngủ như làm việc tám đời trước vậy…?”
Trong phòng phảng phất một mùi hương kỳ lạ, cửa khẽ khàng bị mở ra.
Có một nữ tử dáng người duyên dáng yểu điệu bước tới.
Và Hầu phu nhân bên ngoài cửa siết ch/ặt khăn tay, vẻ mặt do dự: “Nhung Nhi, con đừng trách nương, đợi con trải qua chuyện nam nữ rồi, sẽ không còn ý nghĩ sai trái như vậy nữa!”
Cuối cùng bà c.ắ.n răng, nhắm mắt đóng cửa lại, quay người rời đi.
“Thế tử gia, để nô tỳ chăm sóc Ngài thật tốt.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai ta, nhưng ta lại không thể mở mắt ra được.
Nhưng ta vô cớ cảm thấy bồn chồn bất an, luồng phiền muộn kia đ.â.m sầm tùy tiện trong lồng ng/ực, suýt chút nữa khiến ta nghẹt thở.
“Cút! Cút đi!”
Bóng tối vô tận, mùi hương ngọt ngào nhức óc. Và nữ nhân xa lạ.
“Keng” một tiếng, sợi dây vốn dĩ căng ch/ặt trong đầu ta đ/ứt hoàn toàn.
Những ký ức bị ta ch/ôn vùi sâu trong đại n/ão, chưa bao giờ muốn hồi tưởng lại.
Gần như trong khoảnh khắc tất cả ùa về.
Ta từ khi sinh ra đã là sự tồn tại không được mong đợi.
Ta là đứa trẻ được sinh ra từ một cô gái quý tộc ngây thơ vô tri và một gã nghèo giỏi toan tính, lén lút nếm trái cấm ở cái tuổi vô tri nhất.
Mẹ của ta là Đại tiểu thư cao quý nhất của nhà họ Tư.
Người cha yêu thương bà nhất, người đứng đầu nhà họ Tư, căn bản không công nhận sự tồn tại của ta – nghiệt chủng này.
Vào buổi tối ta chào đời, ta đã bị vứt bỏ trong thùng rác bên đường.
Ông ta chỉ mong ta c.h.ế.t đi ngay trong đêm đó, chưa bao giờ xuất hiện trên đời này.
Mẹ của ta cũng coi ta là nỗi nhục khó chấp nhận trong cuộc đời. Bà xuất ngoại tịnh dưỡng theo sự sắp xếp của cha, thậm chí tự mình yêu cầu phẫu thuật thay đổi ký ức.
Từ đó về sau, cuộc đời bà không còn sự tồn tại của Tư Nhung này nữa.
Và cha ta, là một gã đàn ông phượng hoàng chỉ có vẻ bề ngoài, ích kỷ đến tột cùng.
Khi ông ta nhận ra dù đã sinh con, mẹ của ta cũng không thể bị ông ta kh/ống ch/ế vì một cục m.á.u thịt mà bà không quan tâm ấy.
Ông ta không chút do dự cầm một khoản tiền lớn mà nhà họ Tư đưa cho mình rồi rời đi, c/ắt đ/ứt đoạn tình chóng vánh này.
Và ta, nghiệt chủng vốn dĩ phải c.h.ế.t vào đêm đó. Lại bị người ta c/ứu vớt, đưa đến viện phúc lợi.
Năm sáu tuổi, Viện trưởng mở cửa phòng ta trong đêm khuya tĩnh lặng.
“Tiểu A Nhung, con có muốn đi học giống bọn Văn Kiệt, Kiều Kiều không?”
“Muốn!”
“Vậy con ngoan ngoãn nghe lời Viện trưởng, đây là bí mật nhỏ giữa con và Viện trưởng!”
“Viện trưởng, A Nhung đ/au, không thích thế này…”
“Thật sự coi mình là thiếu gia rồi sao? Không có ta, thằng tạp chủng như mày sống đến bây giờ được sao?”
Năm tám tuổi, bà ta khúm núm đưa một nhân vật lớn bước vào.
“Tôi bảo đảm thằng bé sạch sẽ, vẫn còn nguyên vẹn đó!”
……
“Đã đến cô nhi viện này rồi, thì phải nghe lời tao! Khiến tao hài lòng, còn có thể cho mày đi học!”
“Xem ra vẫn không ngoan rồi, tao huấn luyện ch.ó là giỏi nhất. Đánh cho tao, đ.á.n.h đến khi nó ngoan ngoãn thì thôi!”
“Chó không nghe lời, quất vài lần sẽ ngoan.”
……
Từ trời tối đến trời sáng, từ bình minh đến hoàng hôn, cửa phòng nhỏ mở ra rồi đóng lại.
Đau đớn tột cùng, sự mê man và mơ màng xuyên suốt mười tám năm cuộc đời ta.
14.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, ta bị đưa vào bệ/nh viện.
“Do sang chấn tâm lý mà mắc chứng rối lo/ạn cảm xúc lưỡng cực. Bệ/nh nhân đã tự cứa cổ tay trong trạng thái cuồ/ng lo/ạn. Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức!”
M/áu trên cổ tay rỉ ra ào ạt, ta có thể cảm nhận rõ ràng sinh mạng mình đang dần trôi đi.
Nhưng đó lại là sự yên bình ta chưa từng cảm thấy trong đời.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã xuyên vào quyển sách này.
“Cút đi! Đừng chạm vào lão tử!” Tim ta nhói lên từng cơn, ta nức nở đến suýt nghẹt thở.
Những đ/au đớn tầm thường, nhơ nhuốc, ẩm ướt, dày đặc kia trong khoảnh khắc như hàng ngàn cây kim nhọn hoắt đ.â.m vào tim ta, tràn ngập lồng n.g.ự.c ta.
Trước mắt ta ảo ảnh lạ lùng, từng cảnh trước kia như phim nhanh lướt qua. Một cảm giác mệt mỏi không thể chống cự quét đến.
Mệt mỏi quá. Giá như c.h.ế.t ngay trong đêm đó thì tốt rồi.
“Rầm” một tiếng, kéo tư tưởng đã trống rỗng của ta trở lại một chút.
Cung Hạc Tuyết mặt lạnh tanh, gi/ận dữ một cước đ/á tung cửa, “Cút! Khốn kiếp, các ngươi đã làm gì hắn?!”
Hầu phu nhân nghe tin vội vã hốt hoảng, chạy theo sau Cung Hạc Tuyết, ngay cả búi tóc cũng rối tung, “Hạc Tuyết!”
“Cút!!”
“A! Thế tử gia tha mạng!”
Đột nhiên, ta chỉ cảm thấy mùi hương ngọt ngào trước người tan biến rất nhiều. Thân thể nhẹ bẫng, dường như có người bế ta lên.
“Hạc Tuyết! Nhung Nhi! Xin lỗi, nương không cố ý, nương không biết sẽ thành ra như vậy!”
Cung Hạc Tuyết thần sắc lạnh băng, xông thẳng ra ngoài. Chỉ để lại Hầu phu nhân ở lại hối h/ận khôn ng/uôi.
Chương 43
Chương 15
Chương 19
Chương 23
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook