Thấy tình hình này, tôi bước loạng choạng, được Ngô Thành kịp thời đỡ lấy.
Tôi vô thức tránh khỏi vòng tay anh.
Ngô Thành người cứng đờ, như thể bị tổn thương bởi hành động của tôi.
Nhưng lúc này tôi không rảnh để ý những chuyện đó, sự chú ý vẫn dán vào khuôn mặt người đàn ông kia.
Tôi mở miệng, mới phát hiện giọng mình trở nên khàn đặc: "Tạ Viên, có phải là tên giả không?"
Ngô Thành gật đầu: "Tên thật của cô ta là Tạ Viện Viện."
Tạ Viên Viên.................
Đúng rồi, năm đó khi Phan Giai Nguyệt nh/ốt tôi trong phòng chứa đồ, cô gái đi theo bên cạnh cô ta chính là Tạ Viện Viện.
Cô ta từng là tay sai của Phan Giai Nguyệt.
Nhưng vì chẳng có chút tồn tại nào, ấn tượng của tôi về cô ta không sâu đậm bằng Phan Giai Nguyệt.
Vì vậy khi cô ta dùng tên "Tạ Viên" để tiếp cận tôi, tôi đã không liên tưởng đến chuyện năm đó.
"Vậy tối hôm đó cô ta dẫn em đi uống rư/ợu, người đến đón em sau khi tôi s/ay rư/ợu căn bản không phải anh, đúng không?"
Ngô Thành không lên tiếng, chỉ ho vài tiếng.
Ngô Xuyên lại kích động lên: "Con ả Tạ Viện Viện đó đúng là đáng ch*t, nó gọi điện lừa anh trai em nói chị bị ngã, được đưa đến bệ/nh viện rồi, nó còn bịa đặt năm sáu cái tên bệ/nh viện, bọn tôi chạy suốt cả đêm, khi về đến nhà thì chị đã bị Tạ Viên Viên đưa về trước cửa nhà, quần áo không chỉnh tề."
Giọng cậu ta có chút trẻ con: "Mấy thứ khốn nạn này, lừa bố mày thật là thảm, nếu bố mày không phải là không có chân, đã đi gi*t bọn chúng rồi ngay tại chỗ!"
Ngô Thành nói: "Là anh vô dụng."
Sự kích động và đi/ên lo/ạn ban đầu đã qua, giờ đây tôi không còn bất cứ cảm xúc gì nữa.
Anh tiếp tục nói: "Anh thật sự đã định gi*t bọn chúng ngay từ đầu, nhưng bọn chúng đưa cho anh rất nhiều tiền.”
"Anh nhận rồi, vì anh muốn để dành cho em sau này m/ua nhà. Nếu có ng/uồn tạng phù hợp, cũng có thể làm phẫu thuật ghép giác mạc.”
"Tận một triệu tệ, với tình trạng của anh và Tiểu Xuyên như thế này, cả đời cũng không ki/ếm được."
Tôi nhìn vô h/ồn vào bức tường: "Anh lấy tiền, không sợ sau khi em làm phẫu thuật ghép giác mạc, sẽ không chấp nhận được hình dạng của anh sao?"
Ngô Xuyên quay mặt lại, cười híp mắt nói: "Chị dâu lo xa quá rồi, người dính liền như hai anh em em, có thể sống đến giờ đã là kỳ tích rồi, dạo này phổi anh trai em có vấn đề, tim em cũng không bình thường nữa, dù sao bọn em cũng chẳng còn mấy ngày để sống đâu."
"Sao lại thế?!"
Tim đột nhiên đ/au nhói, bất giác hiểu ra vì sao mấy hôm nay Ngô Thành cứ ho.
"Số mệnh thôi. Không sao, bọn em đã sớm dự liệu và chấp nhận rồi. Em thì chẳng buồn tí nào, dù sao trước khi ch*t còn gi*t được mấy tên này, không thiệt."
"Chỉ là, anh trai em thì khổ tâm hơn, anh ấy không yên tâm được chị."
Tôi vẫn không nhìn rõ mặt Ngô Thành, nhưng có thể cảm nhận được người đàn ông này tràn ngập cảm giác tội lỗi và bất lực.
Tâm tình rất phức tạp, tôi nói: "Hai anh đi tự thú đi, xem có thể xin làm phẫu thuật tách hai anh em ra không, vấn đề phổi và tim cũng luôn có cách chữa trị."
"Tách ra được thì đã tách từ lâu rồi, nhiều bác sĩ khám rồi, không tách ra được. Vả lại phổi và tim chỉ là khởi đầu, n/ội tạ/ng của bọn em đang bắt đầu suy kiệt, chẳng còn mấy ngày yên ổn nữa."
Đang nói chuyện, chuông báo thức điện thoại của Ngô Thành đột nhiên reo.
"D/ao Dao, đến giờ ngủ rồi."
Mười giờ tối, đây là tiếng chuông anh đặt cho tôi.
Tôi không phân biệt được ngày đêm, anh luôn đúng giờ đúng điểm mỗi tối nhắc tôi đi ngủ.
Vì tôi không có khái niệm về ban đêm, thường xuyên mất ngủ, anh sẽ kê ghế ngồi bên đầu giường, vỗ nhẹ người tôi, dỗ tôi ngủ.
Tối nay, anh vẫn như thường lệ nói: "Em đi ngủ đi, anh sẽ dọn dẹp nhà cửa, ngày mai anh sẽ đi tự thú."
Tôi cũng mệt rồi, gật đầu nói: "Ừm."
Bình luận
Bình luận Facebook