Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 132: Bản nguyên phản tổ chi huyết

05/03/2025 16:21

Dịch giả: Sun_Fly

Dõi ảnh dần Cẩu, Vừa rồi được, chậm g/ầy đi vòng lớn. màn làm cho hiểu hoa thêm ít, nghĩ thơm hoa nở.

Bên hoa tồn tại cỗ tác thần thú, tạo nên những mỗi loài khác nhau sẽ khác nhau. Ảo tác lên thú, chúng tràn đầy, tổ hóa, vì cẩu nên g/ầy gò…Bất mục đích khiến cho tất mất đi sức chống cự.

“Không hổ chủng đã gần tuyệt chủng…Nói khác, tồn tại nó, áp đảo tất !” T/âm th/ần chấn dần dần hiểu ra.

Giống muỗi m/áu, chúng gây cảm giác tê liệt, hoa tổ gây sung sướng.

Ngày ngày trôi qua. Bảy ngày nở hoa hoa gần hết, nếu thêm tổ hùng mạnh, lãng phí đi Chủng trân quý này.

Bạch nghĩ nỗi hàm oan bờ Bắc hãm cho mình, răng cái, đó, nguyệt hắc phong cao, yên tiếng rời đi Bách Viện.

“Đã làm chuyện rồi. phận tình hơi mất diện…nhưng a!!” sáng. bay bay tại bờ Bắc, nóc tòa nhà, sử dụng tốc nhanh nhất phóng vào trong. ngôi nhà xinh đẹp nghỉ ngơi, hề nguy hiểm rập nó, bàn tay nắm ở cổ.

Đầu giãy giụa, bị cỗ lực cường lôi dậy, mảy may tiếng gì, mềm nhũn giãy giụa chỉ mặc cho đi.

Bạch nhìn xung quanh giác. Lúc ai chú phóng người địa phương tiếp theo. Rất nhanh, tay ngoài còn thêm Thanh b/ắn phía khác, tiếp việc mình.

Nửa canh nắng Bách tay trái Tước, tay cầm Dạ Báo, dưới nách kẹp Hầu, quấn Thanh mặt tràn kích động.

“Thu hoạch lớn hưng phấn. gian cấp bách, tiến viện, những trói lập vào Hoa.

Mắt nuốt Tước, khởi chờ đợi. Không đợi lâu, bị phun đơn thuần đắm những ức tốt đẹp ấy, hiển nhiên giống khác. Không đợi kịp ứng, tranh gian vồ tới, Thanh Mãng sau tranh mang chỗ nhân nó.

Lần hề tiếng giãy giụa thậm chí, tại còn nịnh cọ xát cái, chờ mong, phảng phất hi vọng mang đi nữa.

“Bị Bản Nguyên tổ ảnh hưởng gì, hơn đối tốt. Nghe lời đúng rồi…đừng nói chuyện cho nhân a”. áp chế thanh âm mức nhỏ nhất nghiêm túc dặn dò, lập rời đi.

Một đã giày vò ch*t. Đưa tiễn Thanh đưa tiễn Hầu, rồi Dạ Báo, tận trời sáng xong cảm mệt mỏi. Vừa nghĩ những luyến, cảm đã làm chuyện tốt.

Nhất khỏe mạnh, càng thỏa mãn.

“Làm việc khiến cho thỏa mãn, hoa hài lòng, mãn Cái nói rõ, làm chuyện tốt ngày nay cao hứng. Thời ánh nắng phủ xuống, đón hất cái cằm nhỏ lên, tiếp ngoài.

Liên tiếp mầy ngày, đã sớm quen việc dễ làm rồi. Mặc kệ đệ tử nội môn hay môn, mục tiêu hắn. Mỗi tối đa bốn thú, hơn kịp đưa chúng hừng đông.

Bạch làm chuyện cẩn thận, do tu vi cao thâm, tốc cực nhanh, nên những ngày từ cuối ra. Duy chỉ ngày, được phụng âm thầm lập vui vẻ, tiến lên nịnh hắn.

Đám đệ tử, nhân chúng trợn há hốc còn bất thiện Thuần, ràng đưa mặt nịnh nọt, nhao nhao Cả lập câu thông mình, chẳng đáp lại.

Nửa tháng tại viện, đắc kế hoạch ngừng thu được tổ huyết, mạnh nhất ổn định triển. Thế mỗi càng thêm sức.

Khuya mây phủ che kín ánh trăng, mặt đất tối đen, tay con nhím, vai ngưu. Đem con chế ngự, cho chúng âm thanh yên tiến tòa nhà khác.

“Bích quang. từ cuối thèm thuồng phút hành động. nhiên, bóng đôi xanh xuất tiếng gầm nhẹ tựa tiếng vang lên ràng gian yên tĩnh này.

“Cảnh giác vậy!” lắp bắp Tiếng khắp bốn người bừng tỉnh. tranh sau chút, vào Miêu Thuần, kẻ tẩu.

Nhất ánh nhân tính nó, còn trào phúng mãnh liệt.

Bạch gi/ận giữ, nếu đổi khác, thu thập con hắc miêu dễ dàng, bây lo sợ bị triển khai cánh sau lưng cái, bày tốc cao nhất chạy vừa từng ảnh từ bốn phía xuất hiện.

Tiếng mang lực lượng khắp bờ Bắc, chật vật, vất vả tránh thoát được đệ tử bờ Bắc, nhỏ tại Bách thầm Miêu nghiến răng nghiến lợi.

“Phải nghĩ biện pháp khác, Miêu quá giác rồi!”. Đang đầu, thần khẽ cấp tốc tránh hắc ảnh từ lướt nhanh, âm thanh mạnh ra.

“Lại bực tức, phút bóng vừa lướt lập nổi đi/ên.

Hai trước, lén kích trúng lập bỏ chạy, rời mang đi/ên cuồ/ng cùng tàn, thêm ý, tới.

Lấy linh hoạt cùng tốc đặc trưng Dạ Hành Thú, dốc toàn lực, mất thêm khoảng gian nó, bây chạy, nhanh bị chế ngự.

“Đêm nay còn thiếu đầu, thay oán giãy giụa tiên cùng con nhím đi phụng hiến, cuối cùng đưa cẩu cự lực giãy giụa vào Hoa.

Sau con nhím cùng dành gian ngày cho cẩu phụng mười lần, cho cái huấn khó quên.

Đợi gần hấp hối, hăng ngoài.

“Lần sau nếu dám lén ta, biến thành con khô!” gi/ận gian nan bò dậy, tranh gian chui vào rừng, chờ ghé vào chỗ lưỡi liếm bờ môi, sâu mê.

Lại ngày thường lệ, hành động. Bất đối giác Miêu, đầu. mạnh lấy, bất Miêu trốn phòng nhân đi ra.

Bạch bất đắc dĩ, chỉ cam buông tha, tiếp tuyển chọn khác, thủy chung bỏ sau Thiềm Thử trả nhân nó, bỗng nhiên dừng đạo hắc ảnh từ sượt âm thanh quen thuộc đến.

Như những la Cẩu, tinh thần chấn đứng nơi đó, hề chạy nhe răng, dáng tới.

Bạch trợn hốc rung chấp nhất Cẩu, sau cảm cổ quái. nghĩ nhiều, nghĩ kỹ hề chạy hoàn toàn buông cho tốc mình, thậm chí lén vừa rồi, cảm giác tựa hồ chỉ lực yếu còn tàn trước.

“Chẳng cố ý?!” ngạc hỏi.

Nguyên lao nghe được câu ngừng ánh Thuần, hề gầm rống, nhe răng, xông tới, cứ Thuần.

Bạch thần cổ quái, thèm Cẩu, lách rồi bay ràng đi lầu các, vào sân viện.

Vừa nơi, cái đuôi kích lắc lắc lui, phóng gần Hoa, mà…tự nhảy vào.

Bạch lồi con mắt, thần càng thêm cổ quái. sau phụng xong, vừa bò rời đi nhảy vào tới lui, cho hoàng hôn ngày ràng cẩu phụng tám lần.

“Cái này…cái này…nhiều tổ thế, sống à?? Ch*t ti/ệt, rốt tiến vào ???” hít vào ngụm khẩu khí, chụp tiếp lao vào Hoa, tranh gian Vốn định u/y hi*p chút, chợt nội tâm khẽ nhúc nhích, chuyển lời nói dụ dỗ.

“Ta nghe hiểu những nói…nói cho biết, sau nếu phụng tiếp, đừng lén ta. cần Miêu đây, cho phép phụng thêm nữa!”

Chính khiễng tính rời nghe dừng bước quay ngó cái, rồi quay chạy đi.

Khuya ngoài tìm vài đột nhiên, từ ngoài lầu tiếng sủa quen thuộc…

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu