Tôi kéo "Triệu Vũ Chi" rời khỏi câu lạc bộ.
Trước khi đi, anh ta còn quay lại nói với mọi người trong phòng:
"Lúc nãy, coi như chưa xảy ra chuyện gì nhé."
Tôi có chút cảm động.
Rõ ràng anh ta đến để ki/ếm tiền, nhưng vì bảo vệ tôi, lại dám nói thế với khách.
Ra khỏi câu lạc bộ, tôi nghiêm túc dặn:
"Sau này đừng nói vậy với họ, họ rất hung dữ, bảo vệ đi cùng cũng đ/á/nh người đấy.”
"Họ vừa rồi sợ tôi nên không dám làm gì, nếu tôi không ở đây, chắc chắn anh sẽ bị đ/á/nh! Hiểu không?"
Thấy anh ta vẫn ung dung lười nhác, tôi tức đến nhảy lên véo tai:
"Này! Anh có nghe không đấy! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Anh ta cuối cùng cũng cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt lại dừng trên môi tôi, đột nhiên nói:
"Mềm thật, hôn thêm lần nữa nhé."
"Cái... cái gì?"
Tôi chưa kịp phản ứng, anh ta đã nắm cằm tôi, áp môi xuống.
Nụ hôn này còn dữ dội, mãnh liệt hơn cả trong phòng bao.
Anh ta như bị nghiện, môi lưỡi truy đuổi tôi không dứt.
Tôi không nhớ mình về nhà thế nào.
Chỉ biết khi bị đ/è lên giường, tôi mới hoàn h/ồn hét lên:
"Lúc nãy xe chúng ta đi là Rolls-Royce đúng không?!"
Anh ta đang cúi đầu cởi cúc áo tôi, thản nhiên đáp:
"À, chọn đại một chiếc ở cửa hàng thôi."
"Tôi chỉ cho anh tám vạn, anh quay đi thuê xe khoe mẽ! Anh đúng là phá của!”
"Thêm lần nữa tôi trừ lương anh, xem anh còn dám vênh váo không!"
Tôi tức lắm, định lật người đ/è anh ta xuống, dạy dỗ cho chừa.
Ai ngờ bị anh ta cởi quần bò, đ/è ngược lại vào chăn.
Lúc đầu tôi còn mơ hồ lầm bầm đòi trả tiền.
Nhưng sau đó đầu óc quay cuồ/ng, như thể bị đẩy lên mây không ngừng.
Không ngờ, lúc Tiểu Triệu im lặng thì trông như một người mẫu nam lạnh lùng, nhưng khi động đậy thì hăng như mười chú c h ó Poodle!
Cuối cùng, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ:
Có tiền thật là tốt!
Bình luận
Bình luận Facebook