08
Có một buổi tối Đường Tinh Hợp trèo qua ban công nhỏ thì phát hiện qua tấm rèm khép hờ, Cổ Viên không có trong phòng, cửa ban công nhỏ cũng không khóa, cô đẩy cửa vào rồi ngồi trên giường của cậu ấy cả đêm, cô cảm thấy rất khó chịu, nổi buồn cứ thế tích tụ trong lòng.
Cô nói thảo nào cô không nhìn thấy cậu ấy đâu, hóa ra thậm chí cậu ấy còn không về nhà.
Vậy cậu ấy đã đi đâu rồi?
Cổ Viên làm quản trị viên mạng b/án thời gian tại một quán cà phê Internet, làm ca đêm, cậu ấy muốn tìm việc làm cho mình.
Cố Đức và Quan Chi Mân hỏi có phải cậu ấy và Đường Tinh Hợp cải nhau hay không thì cậu ấy lắc đầu nói họ đừng nghĩ nhiều, thậm chí còn lười viện cớ.
Ngày hôm đó, quán Internet bị kiểm tra phòng ch/áy chữa ch/áy nhưng không đáp ứng được yêu cầu phòng ch/áy nên buộc phải tạm nghỉ nửa tháng, Cổ Viên cũng phải nghỉ việc, tối đó cậu ấy phải về nhà nhưng lại không bật đèn, tắm xong thì lên giường nằm nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, giây tiếp theo cậu ấy bật người dậy bật đèn lên, Đường Tinh Hợp bối rối hỏi: “Anh về rồi à?”
Cổ Viên gần như bị dọa ch*t, lắp bắp nói: "Em làm gì thế hả?"
Đường Tinh Hợp ngồi dậy, trầm mặc ba giây, ngây thơ nhìn cậu ấy: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Trong lòng Cổ Viên thầm nghĩ, cô lại muốn chơi chiêu rồi.
Cậu ấy nói trước: “Không sao đâu, anh tha thứ cho em, em đi về đi.”
Hai mắt của Đường Tinh Hợp sáng lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của cậu ấy thì cô biết cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho mình: "Viên Tử, em phải làm sao thì anh mới tha thứ cho em?”
Hình như cô nhận ra mình làm sai thật rồi, cô không khóc không nháo, trong mắt tràn đầy chân thành, Cổ Viên vẫn không chạy thoát nổi trò đùa của cô, cậu ấy cúi đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh cô: "Em không cần phải làm gì cả, không làm gì là đủ rồi."
Giọng nói giống như đang c/ầu x/in cô.
Trước đây, mỗi khi cô vô cớ gây chuyện, Cổ Viên đều như thế này, dùng giọng điệu bình tĩnh nói cô không được thế này không được thế kia.
Lúc đó cô không hề nghe lời, nhưng lần này Đường Tinh Hợp cảm thấy nếu cô không nghe thì sau này cô sẽ không bao giờ có thể bước vào căn phòng này nữa.
Đường Tinh Hợp nghiêng người ôm lấy cậu ấy, cô có thể cảm giác được lưng của Cổ Viên cứng đờ, cô hỏi: "Anh muốn nghe em giải thích không?"
Cổ Viên không nói gì, cậu ấy cảm thấy trên vai hơi ấm áp rồi dần dần hơi ươn ướt, Đường Tinh Hợp vùi mặt vào cổ của cậu ấy rồi nói: "Em gây chuyện rồi, câu nói không thích anh đó, anh có muốn nghe em giải thích không?”
Mỗi khi buồn thì cô luôn âm thầm rơi nước mắt, Cổ Viên lại bị nước mắt của cô đ/á/nh bại: “Em nói đi.”
Đường Tinh Hợp trầm ngâm, cô không đứng dậy mà chỉ dùng tư thế này nói: "Đó là lời nói trong lúc tức gi/ận của em, vì anh bỏ chạy cho nên em rất tức gi/ận.”
Nhìn đi, cuối cùng thì người có lỗi vẫn là cậu ấy.
Cô nói: “Viên Tử, em thích anh.”
Cổ Viên hơi gi/ật mình, Đường Tinh Hợp vùi ở trong ng/ực của cậu ấy, nghe thấy nhịp tim của cậu ấy đ/ập nhanh hơn, giọng nói ngắt quãng: “Thật sự là em đang thử anh thôi, mọi người đều nói anh thích em nhưng anh lại nói em đi nằm mơ đi, thật sự em không xứng để thích anh sao?”
Cô khóc rất nhỏ nhưng cô biết rằng mình đã học được quá nhiều từ Cổ Viên, giống như nhân vật nam chính do Chu Bá Hào thủ vai trong "Tha thứ cho anh 77 lần", một người ấu trĩ và ích kỷ, mà Cổ Viên thì luôn chiều chuộng cô, trong khi đó cô lại xem chuyện này như chuyện đương nhiên.
Cổ Viên không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi: “Từ khi nào?”
“Từ khi nào mà em cảm thấy thích anh?”
Đường Tinh Hợp biết, cậu ấy đang muốn làm sáng tỏ mối qu/an h/ệ lộn xộn này, sắp xếp từng vấn đề cho rõ ràng và tìm được một đáp án chắc chắn.
Bình luận
Bình luận Facebook