Khi bưng bát canh giải rư/ợu ra, tôi nghe thấy Bùi Triệt đang quở trách Tề Bắc Viễn: "Tao nói cho mày biết, vợ tao hiền lành nên mới không so đo với mày. Mày mà còn dám hư đốn lần nữa, tao thật sự đoạn tuyệt đấy, hiểu chưa!"
Tôi đặt bát xuống, nhẹ nhàng gõ vào đầu Bùi Triệt một cái: "Được rồi đấy. Gọi ai là vợ, như thật ấy."
Bùi Triệt ngẩng cao đầu, vẻ bất phục: "Sớm muộn cũng thành thật, anh không tin sao?"
Không bàn lý với kẻ say, tôi im lặng, ra hiệu cho cả hai mau uống canh. Sau khi uống xong, tôi đứng lên tiễn Tề Bắc Viễn ra cửa: "Có tài xế rồi nhé. Đi đường cẩn thận."
Tôi đứng trước cổng sân, quàng khăn choàng tiễn khách. Người vốn định lên xe bỗng dừng bước, do dự một lúc rồi quay lại trước mặt tôi: "Xin lỗi. Lần này là thật lòng."
Tôi gi/ật mình, rồi mỉm cười vỗ nhẹ đầu hắn: "Không sao đâu. Biết lỗi mà sửa là tốt rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook