Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Quản gia Lưu dẫn chúng tôi băng qua khu vườn, đi thẳng vào đại sảnh.
Lúc này buổi tiệc đã diễn ra được nửa chừng, trong sảnh đèn đuốc sáng rực, tiếng cười nói vang khắp nơi.
Đỏ rực, xanh biếc, vàng kim rộn rã — cảnh tượng náo nhiệt đến mức hoa cả mắt.
Người biết chuyện thì hiểu đây là tiệc gia đình, kẻ không biết còn tưởng hoàng cung đang tuyển phi.
Trong đám Omega, Lục Trì Hành quả thật là người nổi bật nhất.
Thế nhưng, hắn lại đứng đó với vẻ mặt bình thản, thậm chí trong mắt còn ánh lên chút chán gh/ét.
Giữa lúc ấy, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng từ trong đám đông bước ra.
Quản gia Lưu lập tức khom lưng, cung kính nói:
“Thưa phu nhân, thiếu gia đã về.”
Bà ta chỉ lạnh nhạt đáp:
“Biết rồi, lui xuống đi.”
Ánh mắt người phụ nữ sắc bén, rõ ràng vừa thấy tôi nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, chỉ nở nụ cười đầy giả tạo, nói với Lục Trì Hành bằng giọng thân mật:
“Xem con kìa, hiếm khi chịu về nhà, lần này phải ở lại lâu một chút nhé.
Con nhìn đi, toàn là những thanh niên ưu tú ở Lệ Thành, cha con cũng nói rồi, hôm nay con nhất định phải chọn một người. Mẹ thấy cậu út nhà họ Trịnh rất được, cha cậu ta thì...”
Bà ta còn chưa nói hết câu thì bị Lục Trì Hành ngắt lời:
“Thôi khỏi, bà giữ sức mà dùng, kẻo chưa đợi ông già ch*t, bà đã mệt đến gục rồi.”
Nét cười trên mặt người phụ nữ – Lục phu nhân – lập tức cứng lại, sắc mặt khi xanh khi tím.
Lục Trì Hành thản nhiên nói tiếp:
“Bà nói với ông ta, tôi đã mang con dâu về rồi. Có chuyện gì thì lên thư phòng nói, quá giờ tôi không đợi.”
Hai chữ “con dâu” hắn cố ý nói thật to, khiến những người đứng gần đều dừng lại nhìn.
Hắn bóp nhẹ tay tôi. Tôi lập tức hiểu ý, chủ động khoác tay hắn, tỏ ra thân mật như một đôi tình nhân đang yêu say đắm.
Chúng tôi cứ thế, sánh vai đi thẳng lên lầu giữa bao ánh nhìn sững sờ.
Dưới sảnh vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Dù đã đi xa, tôi vẫn nghe thấy loáng thoáng những tiếng xì xào bực bội — chắc là họ thấy mất mặt vì bị Lục gia “dắt mũi”.
Nhưng tôi chẳng kịp quan tâm. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nhà họ Lục đúng là giàu thật, cái thư phòng thôi mà to chẳng khác gì thư viện ở quê tôi.
Chúng tôi còn chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài đã vang lên tiếng gậy nện xuống sàn, bước chân nặng nề kéo đến.
Người đi đầu là một Alpha lớn tuổi, mặt gi/ận tím tái, gân xanh nổi đầy trán.
Sau lưng ông ta, Lục phu nhân thong thả bước theo, trông như đang chờ xem trò hay.
“Nhìn xem mày đã làm chuyện tốt gì hả!”
Ông ta quát lớn, giọng run lên vì tức gi/ận.
“Trước bao nhiêu người như thế, mày khiến tao mất hết mặt mũi rồi còn gì!”
Lục Trì Hành nhướng mày, đáp tỉnh bơ:
“Sao lại là mất mặt? Con mang con dâu về, chẳng phải là chuyện nở mày nở mặt à? Cha đến cả chuyện này cũng nghĩ không thông, chắc thật sự già rồi.”
Câu nói khiến Lục lão gia nghẹn họng.
Tôi nhanh chóng nắm bắt thời cơ, bước lên cười lễ phép:
“Chào bác trai, bác gái. Cháu là Văn Cẩn, bạn trai của Trì Hành.”
Chương 20
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook