Chân núi đã có rất nhiều người tụ tập.
Chu Liễm dựa vào chiếc xe, không ngừng ngó quanh như đang chờ đợi điều gì đó.
Khi thấy tôi xuất hiện.
Khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười.
Khi tôi bước đến gần hơn, anh ta cất lời:
[Trang Ninh, em vẫn như xưa, thích xen vào chuyện của người khác.]
Nhưng niềm vui và sự thỏa mãn trong mắt anh ta lại không giấu được.
Chính anh ta muốn tôi đến.
Nhưng khi tôi đến, anh ta lại c ư ờ i n h ạ o tôi.
Tuy nhiên, lần này người tôi muốn quản không phải là anh ta.
Tôi đi thẳng về phía Trần Vân Sinh.
Khi Chu Liễm kịp phản ứng.
Tôi đã đứng trước mặt người đàn ông ấy.
[Trần Vân Sinh.]
Anh đang chỉnh lại dây buộc tóc.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ đua xe.
Khác hẳn với những bộ vest chỉn chu thường ngày.
Trông đầy sức sống, ngời sáng rạng rỡ.
[Buộc dây hoài không xong. Em giúp tôi với.]
Anh cao hơn tôi cả một cái đầu.
Tôi giơ tay, anh tự nhiên cúi xuống.
Mái tóc mềm mại khiến tôi không kìm được mà muốn chạm vào.
Khoảng cách rất gần, tôi nghe rõ cả nhịp thở rối bời của anh.
[Anh cười gì thế?]
[Đột nhiên nghĩ đến lúc kết hôn, liệu em có chỉnh cà vạt cho tôi thế này không.]
[Trần Vân Sinh, nghiêm túc lại đi.]
Bình luận
Bình luận Facebook