Thì ra… là cái nhìn này. Một kiếp được thấy nhau trong trạng thái không nên thấy.
Một mối duyên nghịch thiên.
Tôi bước lại gần, muốn đưa tay ra.
Hạ Duy cũng đưa tay lên - như thể muốn chạm vào tôi. Tay chúng tôi lướt qua nhau - rồi một luồng khí nóng tỏa ra. Cảm giác mơ hồ như va chạm.
Là linh lực.
Là cảm ứng.
“Em chưa từng tin vào chuyện q/uỷ thần,” Hạ Duy thì thầm, mắt hơi đỏ.
“Nhưng sau khi gặp anh lại… em biết, có những thứ không cần phải tin. Nó sẽ tồn tại, chỉ vì nó nên thế.”
Tôi không biết nói gì. Cổ họng tôi nghẹn lại - thứ nghẹn ngào không phải từ cơ thể, mà từ một linh h/ồn đã quá lâu không được gọi tên.
Hạ Duy chớp mắt.
“Anh An Tĩnh… Nếu lần này, em nhìn thấy anh… Thì cho em nhìn anh đến phút cuối cùng, được không?”
Tôi gật đầu. Không phải vì em xin. Mà vì tôi muốn ở lại - dù chỉ còn một ngày.
Trời mưa. Không lớn, nhưng mưa lâm râm như tiếng ai đang thì thầm sau tấm màn dày của thế giới.
Tôi ngồi cạnh Hạ Duy trên bậc thềm nhà. Cả hai im lặng nhìn mưa rơi. Cảm giác như một ngày bình thường... nếu bỏ qua chuyện tôi đã ch*t.
“Hồi còn nhỏ,” Hạ Duy lẩm bẩm, “mỗi khi trời mưa em đều nghĩ… chắc ông trời đang khóc.”
Tôi nghiêng đầu nhìn em.
“Còn giờ em nghĩ sao?”
Em cười nhạt: “Chắc có người vừa bị chia ly.”
Tôi muốn nói: đừng buồn. Nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an âm ỉ - như một sợi chỉ mảnh sắp bị ai đó kéo đ/ứt.
Gió nổi lên. Lạnh. Rít. Lạ thường. Không phải gió bình thường.
Đó là linh khí thuộc về Âm phủ.
Và nó đang x/é rá/ch ranh giới nơi tôi đứng.
Tôi bật dậy, chắn trước mặt Hạ Duy theo phản xạ.
Ngay lúc ấy - một luồng gió đen quét qua sân, tụ lại thành hình dáng một người mặc áo choàng dài, đội mũ trùm kín mặt, bước ra từ làn sương lạnh.
Gã không có bóng. Không khí xung quanh gã như bị bóp méo.
Tôi không cần đoán - Q/uỷ Sai.
“Linh h/ồn An Tĩnh.” Giọng hắn trầm thấp, như vọng từ đáy vực.
“Ngươi đã tiêu hao hết 6 ngày được ban. Giờ là cuối cùng.”
Tôi đứng im, không nói.
“Ngươi không được phép để người sống nhìn thấy. Ngươi không được phép tạo liên kết cảm xúc mới. Ngươi càng không được… để lệch nhịp âm dương.”
Tôi nghiến răng: “Tôi chưa làm gì cả.”
Q/uỷ Sai nghiêng đầu: “Không làm gì? Vậy linh lực phát ra từ nhân duyên trái đạo là gì? Ngươi nghĩ bản thân chỉ là một h/ồn m/a bình thường? Không, An Tĩnh. Ngươi là ‘kẻ nhìn lại’ - một loại linh h/ồn cực hiếm được ban cho cơ hội ngược dòng.”
Tôi choáng váng.
“Ngươi có thể bị xóa. Không phải đưa đi đầu th/ai, cũng không phải hóa kiếp. Xóa như chưa từng tồn tại.”
Tôi lùi lại một bước. Ngay lúc đó, Hạ Duy từ trong nhà lao ra, chắn trước tôi.
“Đừng đụng vào anh ấy!”
Q/uỷ Sai dừng lại: “Ngươi thấy ta? Ngươi là người sống - không nên thấy.”
Hạ Duy hít một hơi: “Tôi từng ch*t 35 giây. Lúc ấy, ta với ông từng gặp nhau. Nhớ không?”
Bình luận
Bình luận Facebook