Ôi, xin lỗi nhé.
Vừa bước vào trường quay, người tôi đ/á trúng lại chính là Dương Thanh Thanh — nữ phụ tai tiếng trong vụ hỗn chiến và cũng là "tiểu tam muội muội" đã từng bỏ chạy mất dép ở quán cà phê CBD hôm nào.
Dựa vào âm thanh "rắc" đầy chất lượng vừa rồi, cộng với gương mặt méo xệch vì đ/au, tôi đoán chân cô ấy ít nhất cũng rạn xươ/ng.
Lớp trang điểm thì lem nhem như tranh trừu tượng, chỉ thiếu một chữ "thảm" treo trên đầu.
Tôi nghĩ bụng, dù sao mình cũng làm cô ta bị thương, không đến hỏi thăm thì áy náy quá.
Thế là tôi chen tới trước mặt cô ta: "Tiểu tam muội muội, lại gặp nhau rồi. Thật ngại quá khi làm chân em bị thương, nếu xươ/ng cốt mỏng manh quá thì sau này đừng có đi chặn người ta lung tung, hại chân lắm đấy."
Vừa dứt lời, cô ta khóc to hơn. Vừa khóc, cô ta vừa cố kéo tay áo Phó Hàn Minh.
"Hư...hư... Hàn Minh ca, mọi người đều b/ắt n/ạt em, anh phải đứng ra bảo vệ em chứ!"
Phó Hàn Minh lặng lẽ lùi một bước, tay đẩy tôi ra đứng chắn giữa hai người.
"Tại sao tôi phải bảo vệ cô?"
"Hư...hư... Hàn Minh ca, em là nghệ sĩ ký hợp đồng đ/ộc quyền của anh mà!"
"Ừ."
Phó Hàn Minh gật đầu, rút điện thoại gọi một cuộc. "Dương Thanh Thanh, hủy hợp đồng."
Anh ngẩng mặt lên: "Cô có thể đi rồi. Tiền viện phí và bồi thường cho chân cô hãy liên hệ trợ lý của tôi, anh ta sẽ thanh toán toàn bộ."
Dương Thanh Thanh lắc đầu đầy thảm thiết: "Em không cần! Em ký hợp đồng là vì anh mà, sao anh có thể đuổi em đi?"
"Nếu anh dám hủy hợp đồng, em sẽ mách bố em!"
Phó Hàn Minh nhíu mày: "Bố em là Lý Cương à?"
Dương Thanh Thanh gi/ận dỗi dậm chân, vừa dậm lại đ/au đến mức hít một hơi lạnh. "Xè...
Bố em là tổng giám đốc tập đoàn Dương thị!
Hồi Tết hai chúng còn đi xem mắt nhau mà, Hàn Minh ca quên hết rồi sao?"
Gừ... Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thanh Thanh đang tái mét vì tức gi/ận.
Còn Phó Hàn Minh vẫn thản nhiên như chưa từng nghe chuyện xem mắt bao giờ. Đúng là đồ tồi!
Một lúc sau, anh chợt nhớ ra. Nhưng vẻ mặt lại đầy hoài nghi:
"Ý em nói buổi tiệc sau Tết năm ngoái? Cái bàn đó có tới 30 người, em gọi đó là xem mắt à?"
Dương Thanh Thanh ngước đôi mắt đỏ hoe lên như chú thỏ bị bỏ rơi:
"Sao không được chứ? Lúc đó anh còn cười với em nữa cơ mà! Chính vì nụ cười đó em mới ký hợp đồng làm nghệ sĩ cho công ty anh. Tiền cát-xê ít ỏi này còn không đủ m/ua váy cho em! Giờ anh lại đuổi em đi, em lỗ vốn ch*t mất!"
"Hư...hư... Hôm trước em đặt cả đống hoa hồng to thế để tỏ tình, anh lại kéo đại một người phụ nữ đến đối phó. Em đã điều tra rõ rồi, người đó chỉ là vệ sĩ, chẳng liên quan gì đến anh cả! Anh đừng hòng lừa em nữa!!"
Người phụ nữ đó—tôi, lặng lẽ lùi một bước. Tôi sợ lúc công chúa Dương Thanh Thanh gi/ận phun m/áu sẽ b/ắn vào người mình.
Phó Hàn Minh xoa trán: "Trước tiên hãy nói về chuyện cô đ/á/nh Lục Trừng Lạc."
Lục Trừng Lạc, đang hóng dưa phía sau, lập tức ló đầu vào, cười như được mùa:
"Không gấp không gấp. Một cái t/át thôi mà, chuyện nhỏ. Nhưng drama này thì không thể bỏ lỡ!"
Bình luận
Bình luận Facebook