Tổ tiết mục mơ màng, mấy nhân viên công tác với đạo diễn cũng đều ngơ ngác.
“Chuyện gì thế này?”
Đạo diễn r/un r/ẩy lên tiếng.
Tiết Kiều có lòng tốt chỉ và th* th..ể phía trước và sau rồi nói: “Trên thế giới không có cương thì, cho nên những thứ này đều là người đạo cụ.”
Đạo diễn quay đầu nhìn sang khuôn mặt cười cà lơ phất phơ của Tiết Kiều, hỏi: “Tiết đại sư, anh không gạt người chứ?”
Yểu Nhã cười phì thành tiếng: “Đoán xem.”
Đạo diễn nghe vậy thì tuyệt vọng nhìn lên trời, ông ta đã theo đuổi chủ nghĩa duy vật hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong thời gian ngắn ông ta thật sự không chấp nhận được.
Tôi bước lên vỗ vai ông ta: “Không sao đâu đạo diễn, cùng lắm là ch*t thôi mà, không có gì to t..át hết.”
Đạo diễn gật đầu: “Cô nói cũng đúng, cùng lắm là ch*t….hả gì? Tôi không thể ch*t được..”
Tiết Kiều đứng sau lưng ông ta ngoáy tai cảm khán: “Đám đạo diễn mấy người nhát gan thật.”
Các nhân viên công tác còn lại đã bị doạ rụt thành một nhóm, người dẫn chương trình là người trốn vào sâu nhất.
Mà trong hang đã truyền đến tiếng tùng tùng tùng, đám x..á..c ch*t đuổi đến rồi.
Tôi cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, lấy ki..ếm gỗ cầm trước ng..ực.
“Nói thật thì em làm xong đơn này thì cũng không tham gia mấy kiểu chương trình giải trí tệ như này nữa.”
“Chương trình giải trí lần trước em cũng nói vậy.”
Anh ấy dứt lời liền lấy bài gỗ sấm đ..á..nh mà sư phụ cho anh ấy ra, rồi mỉm cười: “Không sao, có anh đây, đợi lát nữa anh biểu diễn cho mọi người xem sét đ..á..nh th* th..ể nhé!”
Nói xong, anh ấy chỉ tay vào lệnh bài, trầm ngâm mấy giây.
“Sấm!”
Một đạo thiên lôi n..ổ tung trong đám x..á..c ch*t trong nháy mắt.
Dường như đám x..á..c ch*t đều bị đ..á..nh ngã.
Yểu Nhã thấy vậy vội vàng chén cổ trùng ra đưa cho Tiết Kiều.
Tiết Kiều cầm chén cổ trùng bắt đầu niệm chú cổ khó hiểu với đám x..á..c ch*t.
Đầu tôi mơ màng đứng sang một bên.
Đợi anh ấy niệm xong, huyệt bách hội của đám x..á..c ch*t đó bắt đầu cử động giống như có thể gì đó muốn ph..á kén bò ra.
Yểu Nhã bước lên che mắt tôi, tôi yên lặng đứng tại chỗ nhắm mắt.
Trong không khí tràn ngập mùi thịt thối và m..áu tanh nồng nặc.
Tiết Kiều kéo tay Yểu Nhã ra, chậm rãi nói: “Không thể nào cả đời này cô ấy đều không nhìn thấy những thứ này được.”
Tôi từ từ mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi gh..ê t..ởm nôn khan không dừng được.
Đám x..á..c ch*t đó không có trùng x..á..c bảo vệ nên thoáng cái đã bắt đầu th..ối r..ữa, bụng trống rỗng chi chít đều là dòi, xươ..ng trắng và thịt rữa đan xen nhau, nước mũ trộn lẫn với óc n..ão đã đổi màu vàng đã quét đầy đất, vẫn còn đang từ từ chảy ra.
“Oẹ.”
Đạo diễn là người đầu tiên không nhịn được đã nôn ra.
“Oẹ~”
“Oẹ~”
Mấy nhân viên công tác khác cũng như thế.
Trưởng trấn thấy trùng x..á..c bị Tiết Kiều giải quyết thì lùi ra sau, tay cầm chuông dẫn h..ồn lắc mạnh hết sức.
“Leng keng~”
Chín bộ th* th..ể bên cạnh ông ta đồng loạt nhảy ra.
Tiết Kiều cười nhếch miệng, nhanh chóng niệm chú.
X..á..c ch*t kia bắt đầu lắc lư lên xuống, huyệt bách hội trên đầu nó căng lên như cái túi lớn.
Trưởng trấn thấy vậy thì một tay cầm chuông dẫn h..ồn, một tay cầm viên gạch lớn không biết nhặt từ đâu rồi la hét đ..ập về phía Tiết Kiều.
Tôi phản ứng nhanh đẩy anh ấy ra.
“Đệch, cách đấu cao cấp nhất đều luôn áp dụng phương pháp đơn giản nhất đúng không?”
Tiết kiều chưa hết hoảng h..ồn vỗ ng..ực: “Không phải chứ anh hai, cách đấu của ông là ném gạch vào tôi à?”
Trưởng trấn hừ lạnh một tiếng, rồi lại xoay người nhặt viên gạch lớn lên ném về phía Tiết Kiều.
Yểu Nhã nhanh chóng bước lên đ..á bay.
“Đệch.”
Cô ấy ch/ửi bậy một câu, tôi cho rằng là đám x..á..c ch*t này đã xảy ra chuyện gì, nên vội hỏi cô ấy làm sao thế.
Yểu Nhã nghiêm túc trả lời: “Đ..á đến tê chân luôn rồi.”
Tôi: “….”
Bình luận
Bình luận Facebook