Tìm kiếm gần đây
Chuyện vu cổ chẳng thu được kết quả gì, nhưng thân thể của Lý Hạ lại dần hồi phục, từ đó, cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Có lẽ dần dần nhận ra bản thân đã khiến ta uất ức, mấy hôm nay, Lý Hạ cứ sai người đưa vô số châu báu đến cung của ta, thậm chí còn tìm một đôi vòng giống hệt đôi vòng trước kia từ quốc khố. Nhưng ta vẫn nhất quyết từ chối gặp mặt hắn.
Vì ta đang chờ đợi một cơ hội.
Mười sáu tháng mười, ngày trăng tròn.
Ta cố tình thay một bộ y phục trắng giản dị, búi tóc đơn sơ, trang điểm nhẹ nhàng, mang theo một hộp thức ăn đến Ngự Thư Phòng.
Như ta dự đoán, Dung phi không có ở đó, Lý Hạ đang ngẩn ngơ phê duyệt tấu chương.
Thấy ta bước vào, hắn vừa vui mừng vừa có chút ngượng ngùng, vội vàng kéo ta ngồi bên cạnh.
"Nàng đã tha lỗi cho trẫm rồi ư?"
Hắn mỉm cười hỏi, nhưng ánh mắt lại không có chút vui vẻ nào.
"Bệ hạ nói gì thế? Hai ta là phu thê, thần thiếp muôn đời không bao giờ g i ậ n hoàng thượng."
May là hôm nay không có mưa, không thì e rằng đến ông trời cũng đ á n h ta vì nói dối.
"Bệ hạ có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Lý Hạ suy nghĩ mãi nhưng không nghĩ ra điều gì.
Ta mở hộp thức ăn, lấy ra một đĩa bánh quế hoa tinh xảo.
"Hôm nay là ngày ta và hoàng thượng gặp nhau lần đầu tiên."
Tám năm trước, cũng vào ngày này, nhân dịp sinh thần của Hoàng hậu, ta theo mẫu thân vào cung dự yến. Vì ham chơi, ta đi lạc vào một góc hẻo lánh nơi cung lạnh mà không biết.
Mặt trời đã lặn, trời tối khiến ta khó phân biệt phương hướng, xung quanh cỏ dại mọc đầy, thi thoảng lại nghe tiếng quạ kêu, đến một kẻ vốn ngang ngạnh như ta cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
"Huynh trưởng."
Ta nghẹn ngào, định gọi người đến c/ứu.
Khi ấy, một bàn tay thon dài, xươ/ng cốt rõ ràng bỗng bịt miệng ta lại. Ta quên cả phản kháng, bị hắn đ ẩ y sát vào giả sơn.
"Ngươi là ai? Tự tiện xông vào cấm địa, có ý đồ gì?"
Có lẽ vừa khóc, khóe mắt thiếu niên ửng đỏ, giọng nói lạnh lùng đến không tưởng, giống như một con nhím n h ọ n h o ắ t đầy gai.
Trang phục của hắn có phần cũ kỹ, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
"Ta là đích nữ nhà Hộ quốc Tướng quân, Chu Dục Mật. Ta... ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm b ậ y, nếu không phụ thân và huynh trưởng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Ta vừa nói vừa nắm c h ặ t tay, gồng mình mạnh miệng, khiến hắn bật cười.
"Ta đưa ngươi về nhé, tiểu tổ tông. Đây không phải nơi ngươi nên đến."
Hắn buông ta ra, thu lại khí thế n g u y h i ể m, đi phía trước dẫn đường.
"Nơi vừa nãy là ở đâu vậy?"
Ta cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, cố gắng tìm đề tài trò chuyện.
"Là tẩm cung của mẫu phi ta. Một năm trước, vào đúng ngày này, bà đã t r e o c ổ tại đây, l ư ỡ i thè dài ra..."
Hắn mặt không đổi sắc kể lại chuyện r ợ n người ấy, khiến ta h o ả n g s ợ nắm c h ặ t lấy cổ tay hắn.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ, tay hắn rất lạnh, giống như trái tim hắn.
Hiếm hoi thay, hắn không rút tay ra mà còn nắm c h ặ t tay ta trong lòng bàn tay hắn.
Ta nhìn bóng lưng g/ầy gò của hắn, trong lòng bỗng dâng lên nỗi xót xa.
"Cho ngươi, cái này ta mang từ nhà đến, ngon lắm, ngươi đừng buồn nữa."
Ta lấy từ trong tay áo ra một miếng bánh quế hoa, đưa tới trước mặt hắn.
Lý Hạ nhìn ta với ánh mắt phức tạp, mỉm cười nhẹ, cúi đầu trực tiếp c ắ n lấy miếng bánh từ tay ta, khiến tai ta bất giác đỏ lên.
Hắn chậm rãi n u ố t miếng bánh, nhìn vào mắt ta rồi nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, ta không buồn nữa."
Ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn, còn tim ta cũng từ lúc ấy mà trầm luân mãi.
Hắn đưa ta qua bao khúc quanh, không lâu sau đã về đến con đường quen thuộc.
Nghĩa huynh đứng dưới ánh đèn sáng, lo lắng gọi ta tiến lại.
"Huynh trưởng!"
Ta buông tay Lý Hạ, chạy về phía nghĩa huynh, nhưng vẫn không kìm lòng mà ngoái lại nhìn bóng hình hắn trong bóng tối.
"Nếu ngươi muốn, ngươi có thể đến phủ tướng quân chơi. Phụ thân ta đang nhận đệ tử, ông ấy võ công rất cao."
Lý Hạ gật đầu, nở nụ cười đẹp mắt, trong mắt như có ánh sao.
Nhưng khi đó, ta không hề biết rằng, thiếu niên trong mắt đầy hình bóng của ta ấy, chính là vị ngũ hoàng tử ít được sủng ái nhất trong cung.
Mà hắn, vừa hay cần một bàn đạp để thay đổi số phận.
"Chớp mắt đã tám năm, thời gian trôi thật nhanh."
Lý Hạ cảm thán, cầm một miếng bánh quế hoa cho vào miệng.
"Chúng ta cùng đến tế bái mẫu phi, được không?"
"Vẫn là hoàng hậu có tâm, gần đây quốc sự bận rộn, trẫm cũng đã quên m ấ t chuyện này."
Lý Hạ nói, thay bộ thường phục, cho lui hết thảy hạ nhân, rồi cùng ta đến lãnh cung năm xưa.
Có điều cũng lạ, khi lên ngôi, Lý Hạ lại đặt linh vị mẫu phi ở chính tẩm cung bà t ự v ẫ n, ngay cả ta cũng không rõ dụng ý của hắn.
Đi qua ngự hoa viên, lại men theo một hành lang quanh co hẹp, chúng ta bỗng thấy ở khúc quanh có bóng hai người.
Sắc mặt Lý Hạ sa sầm, kéo ta lánh vào sau giả sơn, tiếng đối thoại của hai người kia rõ ràng truyền đến tai.
Họ nói bằng tiếng Tây Vực.
"Chủ nhân, việc ngài giao cho Dung Nhi đã xong, chỉ là chuyện v u c ổ có chút sai sót, chưa thể lật đổ Hoàng hậu. Nhưng tên c ẩ u hoàng đế đã hoàn toàn bị thần thiếp m ê h o ặ c, tình cảm đế hậu đã ly gián, không lâu nữa, Dung Nhi nhất định sẽ đoạt lấy ngôi vị, giúp Tây Vực thu thập thêm tin tức..."
Dung phi quỳ cung kính trước một nam nhân áo đen, trong mắt đầy si mê.
Nam nhân đó là tân khoa trạng nguyên được Lý Hạ sủng ái gần đây, Mạc Chiêu, trời sinh có đôi mắt xanh biếc rất đẹp.
Không ngờ cả hai đều là g i a n t ế Tây Vực.
"Dung Nhi đã khổ cực rồi, khi về Tây Vực, vương thượng nhất định sẽ trọng thưởng công lao của nàng. Chỉ là, tên hoàng đế này khí độ phi phàm, nếu nàng động lòng thật thì biết làm sao?"
Mạc Chiêu nói, vuốt tóc Dung phi đầy ẩn ý.
"Dung Nhi một lòng một dạ với chủ nhân, tên c ẩ u hoàng đế đó đa nghi, dễ n ổ i g i ậ n, thực chất n g u x u ẩ n như h e o, ngay cả việc đứa con trong bụng có phải của mình hay không cũng không biết, sao có thể so với chủ nhân? Chủ nhân tựa trăng cao thanh khiết..."
Dung phi lời lẽ c a y đ ộ c, nịnh nọt lại trơn tru, khiến ta cố nhịn cười, còn Lý Hạ sắc mặt đen như đáy nồi.
Chúng ta đều hiểu tiếng Tây Vực, nhờ phụ thân dạy từ trước. Hôm nay rốt cuộc đã hữu dụng.
Mấy tháng chịu đựng không bộc lộ, chính là để chờ đợi khoảnh khắc này.
Ta cố tình chọn lúc hai người tình ý thắm thiết, để Lý Hạ bắt gặp sự thật phũ phàng này.
Chỉ có thế, hắn mới cảm nhận được nỗi đ a u khắc cốt ghi tâm khi bị người mình yêu p h ả n b ộ i.
Mọi thứ, chỉ mới là khởi đầu.
"Có vẻ hôm nay không thể tế bái mẫu phi, trẫm đưa Hoàng hậu về trước."
Đợi hai người đi xa, chúng ta từ giả sơn bước ra, Lý Hạ cố gắng bình tĩnh s i ế t c h ặ t tay ta, quay người rời đi.
Chỉ có ta hiểu rõ, mặt hắn càng bình thản, lòng hắn càng t ứ c g i ậ n như sóng gầm.
Bên nhau bấy năm, ta đã sớm hiểu Lý Hạ không phải người hiền lành.
Hắn vốn b ạ o n g ư ợ c, l ã n h h u y ế t, đa nghi, lại vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Chỉ là trước kia, bị tình yêu m/ù quá/ng che mắt, ta chỉ thấy được mặt hắn trong ánh sáng.
May mắn thay, ta tỉnh ngộ chưa quá muộn.
Sau hôm đó, chưa đến một tháng, đảng Tây Vực cắm rễ trong kinh thành đã bị Lý Hạ nhổ tận gốc trong vòng một đêm.
Dung phi thấy đại thế đã m ấ t, muốn cá c h ế t lưới rá/ch, á m s á t không thành, bị g i a m vào lãnh cung.
Căn phòng tối mịt nồng nặc mùi m á u, nữ tử bị t r ó i vào cột, bộ váy cung trắng tinh bị nhuộm đỏ đến đ á n g s ợ.
Vị đế vương trẻ tuổi cầm roj dài, từng chút từng chút tự tay h/ủy ho/ại thứ đồ mình từng nâng niu.
"C ẩ u hoàng đế, ngươi là cái thá gì, có gan thì cho ta một cái c h ế t nhanh!"
Dung phi phun một ngụm m á u tươi, nhếch mép cười m ỉ a.
"Dung phi, trẫm hỏi ngươi lần cuối, ngươi chưa từng yêu trẫm sao?"
Lý Hạ b ó p c h ặ t cổ nàng ta, gằn giọng hỏi.
"Ai lại yêu thứ c ặ n b ã như ngươi? Chỉ cần ta tỏ ra dịu dàng chút, ngươi liền bỏ mặc hoàng hậu kề cận bấy lâu để ta thao túng. Lý Hạ, đừng tỏ vẻ đ a u l ò n g, nói cho cùng, ngươi chẳng yêu ai cả, ngươi chỉ yêu chính mình. Ngươi chỉ thích cảm giác được người khác sùng bái. Hoàng hậu không cho ngươi được, ngươi liền tìm đến ta. Vì sao? Nếu không nhờ nhà mẹ đẻ hoàng hậu, ngươi có thể có được ngôi hoàng đế sao? Vậy nên khi nhìn nàng, ngươi sẽ nghĩ đến quá khứ t h ấ p h è n như c h ó h o a n g của mình, haha! Loại người như ngươi, không xứng được ai yêu, cuối cùng ai cũng rời bỏ ngươi thôi. Ta n g u y ề n r ủ a ngươi trong hoàng cung ăn người không nhả xươ/ng này sống lâu trăm tuổi, trường thọ phú quý!"
Dung phi cười n g ô n g c u ồ n g, để lại lời nguyền đ ộ c đ ị a nhất, đến khi bị Lý Hạ b ó p c h ế t.
"Sẽ không đâu, Hoàng hậu ở bên trẫm lâu năm, nàng ấy yêu trẫm, nàng ấy sẽ mãi yêu trẫm, nàng là của trẫm, mãi mãi là của trẫm..."
Lý Hạ khuỵu xuống đất, lẩm bẩm trước cái x á c lạnh tanh của nàng ta, như bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng đến Tiêu Phòng Điện.
Đêm nay trời mưa tầm tã, ta đã đóng cửa sổ thật c h ặ t, nằm trong chăn ấm chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, cửa điện bị ai đó đ ạ p tung, Lý Hạ như cái x á c không h/ồn bước đến cạnh giường, ôm c h ặ t ta.
Người hắn lạnh toát, còn mang theo mùi m á u khó chịu.
"Trẫm biết sai rồi, Mật Nhi đừng rời xa trẫm được không?"
Hắn rúc đầu vào cổ ta, giọng mang theo tiếng khóc, như một đứa trẻ lạc đường.
"Sẽ không đâu, trừ phi thần thiếp c h ế t, nếu không thần thiếp mãi mãi không rời xa bệ hạ đâu."
Ta vuốt mái tóc ướt của hắn, mỉm cười trong bóng tối.
"Dù gì bệ hạ hiện tại, cũng chỉ còn lại thần thiếp."
Chương 23
Chương 16
Chương 14
Chương 16
Chương 21
Chương 15
Chương 22
Chương 43
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook