8.

Hà Ngọc Chi là một tên ph/ản qu/ốc, ta cư/ớp hắn đi nên không dám hành động quá lộ liễu.

Sân thuê nằm sát một ngọn núi trọc, cách xa nơi ở của con người và là nơi yên tĩnh.

Sau khi Hà Ngọc Chi hồi phục được vài ngày, sức khỏe của hắn dường như đã khá hơn.

Hắn không sợ đ/au nên đương nhiên đã quen với việc chịu đựng đ/au kh/ổ.

Hắn uống th/uốc một cách đều đặn, mỗi ngày có thể uống ba liều th/uốc mà không cần chớp mắt.

Hôm qua ta thử c/ắn một miếng trước khi đưa th/uốc cho hắn, đắng đến nỗi lưỡi ta đ/au nh/ức và hai mắt ta rưng rưng.

Ta nói th/uốc đắng quá, lại khen môi lưỡi hắn ngọt hơn mật, ta é/p Hà Ngọc Chi hôn ta mấy cái mới bỏ cuộc.

Hà Ngọc Chi có thể chịu đựng được nỗi đ/au này, còn ta thì không.

Dù th/uốc đắng này không phải để ta uống, nhưng ta vẫn sai Lâm Nghị ngày hôm sau đi chợ m/ua ít bánh kẹo, còn bảo hắn đi hiệu sách m/ua một ít sách cho Hà Ngọc Chi đọc gi*t thời gian.

Ta không biết Hà Ngọc Chi đã nói riêng với Lâm Nghị điều gì, khi ta nhìn thấy hai người họ, Hà Ngọc Chi vẻ mặt thản nhiên làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Nghị lại tỏ ra áy náy.

Nhưng dạo này ta không nói chuyện lại với tên nhóc Lâm Nghị nữa, hắn cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.

Bây giờ hắn đã đi ra ngoài, chỉ còn lại ta và Hà Ngọc Chi.

Ta đích thân xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn cho Hà Ngọc Chi.

Căn bếp gần như bị th/iêu r/ụi, những con gà được chuẩn bị để nấu cũng bị đ/ốt ch/áy và lông bị thi/êu rụ/i hoàn toàn.

Có chút khó khăn khi để một người đang bị bệ/nh như Hà Ngọc Chi đến giúp ta d/ập l/ửa.

Sau khi Hà Ngọc Chi dập tắt ngọn l/ửa đang ch/áy h/ừng h/ực, hắn nhìn ta bằng ánh mắt nghiêm khắc, sau đó đẩy ta sang một bên để tự mình nấu nướng, cũng không quên ch/ế nh/ạo ta:

"Nàng sẽ không chỉ ở lại đây. ta tự hỏi nàng sống thế nào suốt những năm qua?"

Từ nhỏ ta đã được chiều chuộng vô cùng, việc giỏi nhất ta có thể làm là luyện võ và cưỡi ngựa.

Đến bây giờ phải xắn tay làm việc nữ công gia chánh, ta gần như ch*t lặng.

May mắn thay, bây giờ ta đã cư/ớp Hà Ngọc Chi về đây.

Sau khi ta làm rối tung mọi chuyện, hắn rửa tay và nấu món súp một cách thành thào.

Ta thành thật nh/ổ lông gà, rồi nhẹ giọng nói:

"Hai năm đầu cuộc sống của ta có chút kh/ó kh/ăn, sau này ta trở thành thống lĩnh quân ở Nhạc Thành, nhưng ít nhất ta vẫn còn khoẻ mạnh, không giống như chàng…”

"Sức khỏe của ta vốn dĩ không tốt, nhưng sau khi xa nàng vài năm, cuộc đời ta đã bị hủ/y h/oại như thế này."

Ngày càng xa/nh x/ao và g/ầy đi.

Thân thể mỏng manh như tờ giấy dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

Cuối cùng ta không còn tâm trí để nói ra những suy nghĩ đó.

“Cuộc đời ta vốn luôn như vậy, nhưng nàng thì khác.” Hắn nói một cách thực tế.

Từ lâu trước đây, ta đã luôn s/ợ Hà Ngọc Chi.

Hắn ta bề ngoài nhìn có vẻ hiền lành, là một thư sinh ấm áp, lịch sự thực ra trong lòng lại t/àn nh/ẫn.

Nhiều năm sau, mọi chuyện đã khác.

Suy cho cùng, ba mươi năm ở Hà Đông, ba mươi năm ở Hà Tây, không thể biết được người ta có thể thay đổi lớn đến cỡ nào.

Hà Ngọc Chi từng nói rằng trên con đường b/áo th/ù của hắn, thần và Phật nếu cản đường thì hắn cũng không ngần ngại xu/ống t/ay.

Hiện tại Yến Như Ý ta đã trở thành vật cản đường cho hắn, những lời nói t/àn nh/ẫn ngày xưa của Hà Ngọc Chi bị buộc phải nuốt ngược lại vào bụng, hắn chỉ có thể nhượng bộ.

Hắn nghe theo mọi lời ta nói mà không có lý do gì, không có bất kỳ sự kháng cự hay bất mãn nào.

Sự t/hù h/ận luôn thúc đẩy hắn đã bi/ến m/ất, và ta chỉ nhìn thấy một bầu không khí gần như bình tĩnh,ch*t chó/c trong hắn.

Con gà mà ta định dùng để nấu bị Hà Ngọc Chi c/ắt một v/ết ở cổ, m/áu ch/ảy ra không ngừng, ta hoả/ng s/ợ, tay không nhịn được r/un r/ẩy.

Vết m/áu vô tình vương trên tay ta.

Khi hạ mắt xuống, ta chỉ nhìn thấy một màu đỏ chói khiến lòng ta đ/au nhói.

"Hà Ngọc Chi, chàng đang tr/ả th/ù ta à?" Ta hỏi hắn.

Hắn ngừng việc làm dở và nhìn về phía ta một cách vô cảm, với vẻ mặt thờ ơ đầy đ/áng s/ợ.

Ta nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói: “Ta tr/ả th/ù việc chàng năm đó nhất quyết để ta đi Bắc Ng/uỵ tìm ch*t, bây giờ chàng ngược lại còn gi/ận dỗi ta ?.”

Hà Ngọc Chi rất thông thạo lòng người, cho dù có k/ề d/ao vào bên cổ, hắn vẫn có thể bình tĩnh như một vũng nước tĩnh lặng.

Lời nói của ta lúc này có vẻ như đang t/ức g/iận.

Hắn không ngần ngại x/é bỏ vẻ bề ngoài ngoan ngoãn và nghe lời mà hắn đã khoác lên trong khoảng thời gian vừa gặp lại này, để lộ những chiếc g/ai nhọ/n đã bén rễ trong cơ thể hắn.

Hắn chỉ cười lạnh nói: "Yến Như Ý, ta ước gì nàng thực sự ch*t ở Bắc Ngụy, kiếp này nàng sẽ không bao giờ có thể quay lại làm ph/iền ta như bây giờ."

"Nhưng nàng vẫn còn sống, thậm chí còn thản nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, toàn tâm toàn ý c/ứu ta, một người mang t/ội d/anh tày trời.”

“Tại sao ta phải khiến cho nàng được thoải mái?”

Hà Ngọc Chi thực sự rất độ/c á/c.

Từng lời hắn nói ra đều đ/ánh thẳng vào tim ta.

Ta lấy nước rửa sạch vết m/áu gà trên tay, xung quanh chỉ còn lại tiếng nước chảy, ta máy móc chà đi chà lại các đ/ốt ngón tay, mạnh đến mức hai bàn tay trở nên trắng bệch.

Sau giây phút mất bình tĩnh, hắn dần bình tĩnh lại, m/oi ru/ột con gà mà ta đã vứt sang một bên và dùng da/o làm bếp c/ắt thịt gà thành từng miếng.

Người cầm d/ao dường như bị nghẹn, con d/ao xu/yên qua th/ịt xư/ơng, c/ắt vào thớt, cố ý phát ra âm thanh nghèn nghẹn.

Giống như thứ bị ch/ặt không phải là thịt gà mà là x/ương của ta.

Trong sự im lặng kéo dài và ch*t chóc, ta không nhịn được mà lau nước mắt: “Có trời mới biết ta nhớ chàng đến nhường nào.”

“Ta biết những điều kh/ốn n/ạn mà chàng đã làm trong nhiều năm qua, biết rằng chàng sẽ tạ/o p/hản.”

“Ta thực sự muốn cùng chàng chung sống thật hoà thuận, nhưng x/ấu x/a hơn là, ta muốn chi/ếm lấy chàng làm của riêng mình khi mà chàng đang trong hoàn cảnh khốn khó nhất.”

"Sau khi ta thực sự biến chàng thành của riêng mình, nhìn thấy thân thể ngày càng suy yếu và đầy thư/ơng tí/ch của chàng, trái tim ta không nhịn được đ/au đ/ớn vô cùng.

"Hà Ngọc Chi, ta không muốn chàng phải chịu đ/au kh/ổ, càng không muốn chàng phải ch*t. Chàng không sống, vậy thì ai sẽ nuôi ta đây ?"

Hà Ngọc Chi không có vẻ xúc động chút nào khi nghe những lời tỏ tình của ta.

Nhưng rõ ràng là hắn không muốn ta nói tiếp nữa.

Hắn ta né/m phị/ch con da/o xuống thớt, bước về phía ta, nắm lấy cánh tay ta kéo ta bước ra ngoài:

“Ta vốn ch/án gh/ét điều như vậy từ trước đến giờ.”

"Ra khỏi đây đi. Nếu không giúp được thì đừng ở đây gây r/ắc r/ối nữa."

Ta bị hắn đ/á ra ngoài, ngồi xổm dưới giàn hoa tử đằng trong sân nhìn hắn ta.

Hắn ta thậm chí còn không muốn nhìn ta một cái, đóng sầm cửa bếp lại.

Ta không thể nhìn thấy hắn nữa.

Danh sách chương

5 chương
29/01/2024 11:58
0
29/01/2024 11:57
0
29/01/2024 11:56
0
29/01/2024 11:55
0
29/01/2024 11:55
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận