Không phải chứ, anh trai à, anh còn biết đây là công ty đấy à?
Tôi bước ra khỏi văn phòng, mặt đỏ bừng, môi thì sưng lên rõ rệt.
Tiểu Mỹ nhìn tôi đầy kinh ngạc:
“Cậu khóc à? Mặt đỏ thế này?”
“Thế nào rồi, Cố tổng có mềm lòng không?”
Tôi lắc đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt mơ màng.
Không mềm đâu, cứng lắm ấy... đến mức đào của tôi còn đ/au đây này.
Tiểu Mỹ sắp khóc theo luôn:
“Thế chẳng phải cậu sắp bị đuổi thật rồi à?”
“Ờm… chắc là không đâu ha.”
Cố Cảnh Xuyên không đuổi việc tôi, ngược lại, quản lý Triệu của bộ phận chúng tôi mới là người bị điều đi, nghe nói bị chuyển sang chi nhánh thành phố A làm việc, chức vụ tuy không bị giáng, nhưng về bản chất thì đúng là bị “đi đày”.
Lúc ấy tôi mới chợt tỉnh ra, Cố Cảnh Xuyên hình như đang thay tôi xả gi/ận.
Chẳng phải chỉ là tình một đêm sao? Anh ấy có cần phải công tư bất phân như thế không?
Anh ta cứ như một chú chó phát tình, hễ có cơ hội là dính lấy tôi. Chỉ cần chúng tôi ở chung một văn phòng, tôi gần như toàn phải ngồi trên đùi anh ta.
Tôi không xứng đáng có một cái ghế của riêng mình à?
Tôi thật sự rất bối rối vì hiện tượng kỳ lạ này.
Cuối tuần nữa lại đến, Cố Cảnh Xuyên lái xe đưa tôi về Hàng Châu dự đám cưới của Giang Húc.
Trên đường đi, anh bỗng nhắc đến chuyện bạn gái của Giang Húc có một chiếc áo len màu xanh lá, giống y chang cái tôi từng mặc hồi đại học.
Tôi ngồi ghế phụ, vừa hút trà sữa vừa gật đầu:
“Đúng rồi, là Giang Húc hỏi xin link m/ua từ em mà. Bạn gái anh ta chọn đồ cũng ổn phết, gu thẩm mỹ với em giống nhau gh/ê.”
“Chỉ có điều là chọn đàn ông hơi dở, sao lại thích Giang Húc chứ.”
Cố Cảnh Xuyên bật cười:
“Thật không ngờ là vậy.”
Nụ cười dần trở nên đượm buồn:
“Chỉ vì một chiếc áo len mà anh đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.”
Rồi suốt dọc đường, anh cứ lắc đầu thở dài, không biết đang tiếc nuối điều gì.
Bình luận
Bình luận Facebook