11.
Khi trói Thôi Vô Song vào điện bên cạnh, ta nhìn thấy tên thái giám đi theo hoàng đế, nhanh chóng rút một chiếc thắt lưng vải từ trong quần ra, buộc vào cổ hoàng đế.
Hoàng đế hai mắt lồi ra, chỉ một lát đã tắc thở.
Đại thái giám nhổ vào mặt hoàng đế: "Phi!"
Thôi Vô Song nhìn vị hoàng đế đang hấp hối, x/é tóc cười quái dị.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của ta, tên thái giám nhìn thấy ta liền quay người lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn Thôi Vô Song rồi bỏ chạy.
Lý Trác đang đợi ta ở cổng cung điện, hắn chở ta và Thôi Vô Song bằng xe ngựa đi đến phủ Thôi gia nơi cô cô và cô phụ ta đang ở.
Người gác cổng nói rằng cô cô và cô phụ bị ốm nên sẽ không tiếp khách.
Ta cũng không để ý, để lại một tấm danh thiếp do Tần Vương ban cho và danh sách các nữ nhân mà nhà họ Thôi đã chiếm được ba mươi tám khuôn mặt của họ, rồi sau đó cùng Thôi Vô Song rời đi.
“Sao ngươi không gi*t ta đi!” Thôi Vô Song ngồi trước bàn trang điểm trong quán trọ, vẻ mặt thống khổ nhìn gương mặt mình.
Ta đưa khuôn mặt của Lan Nhân trở lại bức tượng da Nhứ Quả và cẩn thận cất bột của Lưu Nguyệt.
Ta an ủi Nhứ Quả rằng ta sẽ biến điều ước của nàng ta thành hiện thực càng sớm càng tốt, sau đó ta sẽ lại trở thành Phạm Cô Vân.
Các đường nét trên khuôn mặt vẫn như trước, nhưng thế giới này đã không giống như trước rồi.
Ta dựa vào vai Thôi Vô Song, bắt chước theo nàng ta, nhìn chính mình trong gương.
Hai khuôn mặt, chỉ vì vậy mà khiến cho hai nữ tử biến thành hai phe, thật nực cười, thật đáng thương.
"Ta tại sao phải gi*t ngươi? Ta cho ngươi mượn khuôn mặt, bây giờ ta lấy lại, phải tính lãi, ta sẽ giữ ngươi lại phục vụ ta mấy năm.”
"Ta không h/ận ngươi, ta h/ận cả thế giới, ta không cam lòng thừa nhận ngươi cao quý, còn ta thì phải thấp kém, cũng không cam lòng ngươi chẳng thể có gương mặt của ta, lại có thể lợi dụng xuất thân và quyền lực của ngươi để cư/ớp bóc, ăn tr/ộm đồ của ta. Dựa vào đâu chứ?”
Bình luận
Bình luận Facebook