Tôi cười khô khan: "Ha ha ha ha, chuyện từ lâu lắc rồi, đừng nhắc lại nữa đi. Giờ em còn chẳng nhớ nổi tên cô ta là gì."
Bùi Á: "Thế bây giờ còn có Lâm Nhược Tuyền kia thì sao?"
Tôi bật cười khoái trá: "Ha ha ha ha tiểu Bùi của em, hóa ra anh cũng biết gh/en à."
Bùi Á dùng nụ hôn bịt miệng tiếng cười ngạo nghễ của tôi, sau khi hôn xong mới nói: "Đương nhiên anh biết gh/en. Và... Vân Lương, suốt bao năm qua, anh đã gh/en rất rất nhiều lần."
Tôi gi/ật mình, nghĩ đến chuyện trước kia hắn rõ ràng thích tôi mà không dám thừa nhận, trong lòng chợt chua xót.
"Yên tâm đi." Tôi giơ tay chọc vào má hắn, "Giữa chúng ta, tuyệt đối không có người thứ ba xuất hiện."
"Lâm Nhược Tuyền... đơn giản là em thấy mình có con mắt đầu tư tốt thôi, hi hi."
Tôi giải thích cặn kẽ mối qu/an h/ệ giữa tôi và Lâm Nhược Tuyền cho Bùi Á nghe.
"Hồi đó em cũng từng nghĩ có nên quản chuyện bao đồng không, xét cho cùng em và cô ấy chỉ là mối qu/an h/ệ xã giao. Nhưng sau nghĩ lại, trời sinh ra cho em gia thế này, ý là thi thoảng tôi được phép bao đồng chút cũng không sao chứ?"
"Thực ra những điều kiện em đưa ra sau này với cô ấy, em chẳng quan tâm có thực hiện được không. Dù cô ấy không nổi tiếng, lợi nhuận công ty mang lại rất ít, nhưng chỉ cần một người không từ bỏ theo đuổi ước mơ vì ngoại lực, thế là đủ rồi."
"Nên tiểu Bùi à, em luôn mong anh cũng như thế. Tự do tự tại, thỏa sức ở lĩnh vực mình yêu thích. Cuối cùng dù tình yêu ấy có đáp lại tương xứng hay không, ít nhất em sẽ không hối h/ận."
"Thế còn em?" Bùi Á vuốt mặt tôi, hỏi giọng dịu dàng.
"Em?" Tôi suy nghĩ một chút, "Em không có ước mơ gì. Người không có ước mơ thì không cần phấn đấu vì mục tiêu nào, chỉ cần sống dám yêu dám gh/ét. Em nghĩ mình làm được rồi, nên kiếp này cũng đáng lắm."
"Tuy nhiên nói đến gh/en, em chợt nhớ chuyện này."
"Lần anh nghỉ phép dài đó, cái vụ đi theo gã người nước ngoài ở bar gay là thế nào?! Em quên chưa hỏi anh đấy!"
Bùi Á: ".................."
Bùi Á cười rũ rượi dựa vào vai tôi: "Phí Vân Lương, sao em có thể chuyển chủ đề đột ngột thế?"
Tôi nghiêm mặt đẩy hắn ra: "Đừng có lảng tránh vấn đề."
Bùi Á nói: "Lúc đó tưởng em tìm được chân ái, muốn ra nước ngoài điều chỉnh tâm trạng để em không phát hiện. Em biết đấy, từ tuổi dậy thì anh đã nhận ra mình thích đàn ông rồi. Thi thoảng anh đến bar gay ngồi, chỉ đơn giản cảm thấy ở đó mọi người đều giống mình, anh thấy rất thoải mái."
"Lúc ấy... thực sự anh rất rối trí, nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì với người đàn ông khác, có thể sẽ kiểm soát được việc không nghĩ đến em."
"Nhưng cuối cùng anh đổi ý, không theo hắn ta đến khách sạn."
"Anh đ/au khổ nhận ra mình hình như không thể thiếu em, nhưng lại không thể đòi hỏi tình cảm từ em. Vì thế, anh đành chuẩn bị tinh thần sống cô đ/ộc cả đời."
"Ái chà." Tôi đắc ý, "Vậy thì anh phải cảm ơn em đã c/ứu vớt anh đấy."
"Vâng, anh cảm ơn em, Vân Lương." Bùi Á áp trán vào tôi, thì thầm những lời yêu đương thân mật: "Anh cảm thấy mình là người được chọn bởi một tỷ lệ rất nhỏ, anh thật may mắn."
Không không không, không phải thế đâu.
Dù so với Bùi Á, tình cảm của tôi đến muộn hơn nhiều, nhưng mẹ tôi nói rồi: Tình yêu là định mệnh không thể kháng cự.
Vậy nên tỷ lệ này phải là 100%.
Mẹ tôi là nghệ sĩ, lời bà nói luôn là chân lý.
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook