Tôi ngủ một mạch hết cả ngày, đến sáu giờ tối mới định ra bàn ăn húp chút cháo hải sản, nhưng vừa ngồi xuống đã đ/au đến không chịu nổi.

Tôi vừa khóc vừa m/ắng bản thân: “Lý Vân Thâm, đồ ngốc! Sao lại để hắn lừa thêm lần nữa chứ?”

Rõ ràng đã thề sẽ tự lập, chẳng phải chỉ mấy triệu thôi sao?

Người ta làm “chim hoàng yến” còn đáng giá bao nhiêu tiền, còn tôi… có khi chỉ được tính kiểu hàng giảm giá thanh lý.

Tôi vừa khóc vừa nhắn tin cho Triệu Càn Sinh:

[Đồ khốn! Tôi giờ ngồi cũng không ngồi nổi, anh đúng là cầm thú!]

Hắn chỉ gửi lại:

[Một tấm ảnh: đồng hồ nam Patek Philippe nạm kim cương.]

[Sinh nhật em sắp đến rồi, tặng em cái này nhé, thích không?]

[Tối nay đầu bếp Pháp sẽ đến nhà chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.]

Tôi lập tức xóa tin nhắn mắ/ng ch/ửi trước đó, rồi gửi lại:

[Cảm ơn anh, Triệu tiên sinh~]

Tôi còn cẩn thận đính kèm một sticker cún con làm tim.

Những ngày sau đó, tôi sống trong biệt thự, nhàn rỗi đến phát chán.

Thỉnh thoảng nhớ tới Kỳ Duy, không biết giờ cậu ấy sống ra sao.

Chỉ tiếc Triệu Càn Sinh nhỏ nhen, đã xóa sạch liên lạc giữa tôi với cậu ấy, giờ tôi chẳng còn cách nào tìm được cậu ấy nữa.

Đêm đó, sau khi Triệu Càn Sinh thỏa mãn, tôi thử hỏi:

“Anh… có thể cho tôi về thăm Kỳ Duy được không?”

Hắn kéo tôi vào lòng, giọng nhàn nhạt:

“Không cần. Tối mai em sẽ gặp cậu ta thôi.”

Tôi ngẩn người, níu lấy hắn hỏi dồn:

“Ý anh là sao? Anh đưa cậu ấy đến đây à? Hay là cậu ấy tới thành phố A rồi?”

Nhưng hắn không trả lời, để mặc tôi tự lẩm bẩm một mình suốt nửa tiếng.

Một lát sau, hắn đã ngủ say, còn tôi thì trằn trọc cả đêm, không sao chợp mắt nổi.

Sáng hôm sau, trợ lý của Triệu Càn Sinh đến, nói tôi phải cùng Triệu Càn Sinh dự một buổi tiệc tối.

Tôi vừa mừng vừa lo:

“Tôi thật sự được đi sao? Nhỡ đâu gặp cô Lương thì sao?”

Trợ lý điềm nhiên đáp:

“Cô Lương hiện đang ở Mỹ, và cô ấy… cũng biết rõ qu/an h/ệ của cậu với tổng giám đốc Triệu rồi.”

Tôi nghẹn họng:

“Giàu có là vậy đấy sao, đầu óc cũng rộng rãi thật…”

Thế thì cái “đạo đức” mà tôi cố bám víu còn ý nghĩa gì nữa?

Trong mắt Triệu Càn Sinh, có lẽ chỉ là trò “lạt mềm buộc ch/ặt” thôi.

Tôi khoác lên người bộ vest cao cấp, theo hắn đến buổi tiệc từ thiện.

Giữa ánh đèn rực rỡ, hắn khẽ vỗ tay tôi, ý bảo nhìn về phía trước.

Tôi vừa quay đầu — liền sững sờ.

Là Kỳ Duy.

Danh sách chương

5 chương
13/10/2025 21:17
0
13/10/2025 21:17
0
13/10/2025 21:17
0
13/10/2025 21:17
0
13/10/2025 21:17
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu