TỪ MỘ THÀNH HIỂU

Chương 1

14/11/2025 16:53

1.

Thành phố A gần đây mưa triền miên.

Mưa phùn lất phất, hệt như cái ngày tôi c.h.ế.t.

Bạch Khê đứng trên bục nhận giải, đồng phục chỉnh tề, khí phách hừng hực.

“Đội trưởng Bạch thật sự lợi hại!”

Người cảnh sát bên cạnh tôi nhìn Bạch Khê, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái.

Tôi cũng dán mắt vào người Bạch Khê, vô tình hỏi: “Lợi hại lắm sao?”

Người cảnh sát lập tức thu hồi ánh mắt, bất mãn nhìn tôi: “Đây là Huân chương Chiến công Hạng Nhất, cả thành phố một năm cũng chẳng có mấy cái, sao có thể không lợi hại? Hơn nữa, đây là do Đội trưởng Bạch liều mạng tiêu diệt Tập đoàn xã hội đen lớn nhất thành phố mới có được, sao có thể không lợi hại?”

Tiêu diệt Tập đoàn xã hội đen lớn nhất thành phố… Trước mắt tôi chợt lóe lên hình ảnh Bạch Khê cầm s.ú.n.g ép tôi khuất phục trước lúc tôi c.h.ế.t.

Lúc ấy tôi ngẩng đầu cười hỏi anh: “Cảnh sát Bạch, anh có thích Huân chương Chiến công Hạng Nhất do tôi tặng không?”

Và thứ anh ấy để lại cho tôi chỉ là một tiếng s.ú.n.g lạnh băng vô tình.

Lạnh lùng và vô tình.

Bị b.ắ.n vào đầu thực sự rất đ/au. Nhưng quả thật tôi đã tặng anh ấy một Huân chương Chiến công Hạng Nhất.

Viên kẹo trong miệng bị c.ắ.n vỡ, vị dâu tây lan tỏa, tôi khẽ cười: “Đúng là rất lợi hại.”

2.

Sau buổi lễ trao giải, Bạch Khê gọi tôi vào văn phòng. Anh ấy ngồi sau bàn làm việc, cầm một xấp tài liệu và hỏi tôi vài câu.

Trên trán dán một miếng băng cá nhân, vết thương để lại sau cuộc giao tranh hôm đó vẫn chưa lành. Má hơi hóp lại, anh ấy lại g/ầy đi nhiều rồi. Khuôn mặt căng thẳng, giữa hai hàng lông mày đầy vẻ mệt mỏi.

Khác với Bạch Khê trong ký ức.

“Cậu có đang nghe không?” Giọng nói thanh thoát, không cảm xúc.

“Ồ, có ạ.” Hoàn h/ồn lại, tôi trả lời.

“Giang Hiểu Thần, tốt nghiệp trường Cảnh sát A, còn đạt danh hiệu Sinh viên Ưu tú nữa?”

Tôi gật đầu: “Phải.”

Thấy vậy, Bạch Khê gấp tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Vừa hay tôi đang thiếu một cộng sự, cậu có muốn về đây làm việc cùng tôi không?”

Hai mắt chạm nhau, đây là lần đầu tiên tôi và Bạch Khê đối diện kể từ khi tái sinh. Anh ấy đang mỉm cười.

Kiếp trước, đến phút cuối cùng, tôi dốc hết tâm can, bất chấp mạng sống để lấy lòng anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng nở một nụ cười, chỉ bảo tôi cút đi.

Nhưng giờ đây, một người qua đường chỉ cần đứng ở đây cũng có thể nhận được nụ cười của anh ấy.

Thật khốn nạn.

“Không muốn.”

Bạch Khê ngẩn người: “Tại sao?”

Bởi vì điều này.

Bởi vì điều kia.

Bởi vì yêu anh.

Chỉ cần đứng bên cạnh anh, tôi sẽ chỉ nghĩ đến anh. Ảnh hưởng đến công việc.

“Bởi vì kinh nghiệm của tôi còn non kém, cần phải rèn luyện thêm một thời gian nữa, không thể làm vướng chân cảnh sát Bạch được.” Tôi cúi mắt nhìn Bạch Khê, không chớp mắt nói ra lý do đường hoàng đó.

“Không cần lo lắng.” Nụ cười trong mắt anh ấy lại sâu hơn, “Tập đoàn xã hội đen lớn nhất thành phố đã bị tiêu diệt ít ngày trước rồi, gần đây chủ yếu là những công việc hoàn thiện, cậu có thể đi theo tôi xử lý, rèn luyện thêm.”

Ồ. Hóa ra việc tôi bị tiêu diệt ở kiếp trước, chính là để lại cơ hội cho tôi của kiếp này.

Nhà chuyển ngữ: Cá Ngừ Vượt Đại Dương

3.

“Theo Đội trưởng Bạch không tốt sao? Giang Hiểu Thần, tôi thực sự không hiểu cậu, nếu tôi có cơ hội này, nói gì tôi cũng không buông tay.”

Trương Đại Dũng là cộng sự mà Bạch Khê sắp xếp cho tôi sau khi tôi từ chối anh ấy. Một gã vai u thịt bắp, cơ bắp cuồn cuộn.

Giang Hiểu Thần, Trương Đại Dũng. Nghe tên là biết người qua đường rồi.

Tôi móc tai, tiếp tục xem bản đồ trong tay: “Tại sao nhất định phải đi theo anh ấy?”

“Bởi vì Đội trưởng Bạch siêu lợi hại!” Trương Đại Dũng lập tức quay lại nhìn tôi, “Người đạt Huân chương Chiến công Hạng Nhất, chỉ dựa vào một mình đã có thể tiêu diệt một tập đoàn tội phạm, trí tuệ và sức mạnh đều ở mức đỉnh cao!”

Nói xong, anh ta ghé sát tôi, “Hơn nữa Đội trưởng Bạch chính trực, nhân hậu, tâm lý, lại còn đẹp trai nữa. Trở thành cộng sự với người như vậy, không chỉ khả năng phá án được nâng cao, mà thị giác cũng được hưởng thụ.”

Tôi không trả lời anh ta, chỉ hỏi: “Tôi không đẹp trai sao?”

“Đẹp trai chứ.” Trương Đại Dũng gật đầu, “Nhưng không đẹp trai bằng Đội trưởng Bạch.”

Tôi: “Vậy nên anh phải cảm ơn tôi.”

“Cảm ơn gì?”

Tôi cuối cùng cũng đặt bản đồ xuống, ngẩng đầu lên. Học theo dáng vẻ của Bạch Khê trong ký ức, tôi nở một nụ cười với anh ta: “Cảm ơn tôi đã hy sinh sự hưởng thụ thị giác của mình, để thành toàn cho anh .”

...

Cơ bắp cuồn cuộn của Trương Đại Dũng không phải giả. Bị đ.ấ.m vài cú khá đ/au. Chỉ là khi anh ta bị tôi khóa ngược cổ tay đ/è xuống đất. Anh ta chắc đ/au hơn nhiều.

Cho đến cuối cùng, tôi buông anh ta ra, anh ta vừa xoa bóp vai vừa không cam lòng hỏi tôi: “Giang Hiểu Thần, cậu thật sự không thích Đội trưởng Bạch, không muốn trở thành cộng sự của anh ấy sao?”

“Thích chứ.” Một câu buột miệng thốt ra, như một loại phản xạ vô điều kiện.

Động tác phủi bụi trên người tôi khựng lại. Trong đầu cũng thuận thế lóe lên hình ảnh bị Bạch Khê một phát s.ú.n.g b.ắ.n nát đầu ở kiếp trước.

Thế là tôi quay đầu lại, cười nhìn anh ta, bổ sung: “Yêu đến c.h.ế.t đi được ấy.”

4.

Tôi thích Bạch Khê, tôi thích anh ấy từ rất lâu rồi. Nhưng anh ấy không biết.

Dù sao tôi là nhân vật phản diện trong truyện. Còn anh ấy là nhân vật chính.

Danh sách chương

3 chương
14/11/2025 16:53
0
14/11/2025 16:53
0
14/11/2025 16:53
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu