Tôi bị dọa sợ đến mức mắt bỗng dưng tối đen lại, không nhìn thấy gì hết.
Ngày hôm sau tỉnh lại ở trên giường, tôi thấy mọi thứ đều y nguyên như cũ.
Tôi gặp á/c mộng à?
Lau trán đầy mồ hôi lạnh, tôi mừng thầm trong lòng vì may không phải thật, chỉ là một giấc mơ thôi.
Nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu, cho đến khi tôi mở cửa ra.
Cảnh tượng dưới chân làm tôi run bần bật trong nháy mắt.
Trên thảm rõ ràng là có dấu vết có người đã bò qua.
Hơn nữa nhìn mức độ bị đ/è trên lông thảm thì chắc là cái thứ đó đã bò cả một đêm.
“A!!!” Tôi bị dọa sợ hét toáng lên.
Khách ở phòng bên cạnh mở cửa.
“Cô gái này, cô sao vậy?” Một thím dắt theo một bé trai quan tâm hỏi tôi.
Tôi sợ nếu kể cái thứ tôi nhìn thấy được ra thì sẽ dọa sợ cậu nhóc này mất nên bèn lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là một con gián thôi.”
Đợi sau khi thím đó dắt bé trai đi rồi thì tôi vẫn còn ngây ngẩn đứng ch/ôn chân tại chỗ, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn h/ồn lại được.
Q/uỷ dị, quá q/uỷ dị rồi.
Nhưng mới chỉ là suy nghĩ không tưởng và chưa có căn cứ, tôi vừa định quay người muốn đi tới chỗ lễ tân để xem đoạn băng ghi hình giám sát ngày hôm qua thì vô tình liếc phải một thứ rồi bỗng nhiên dừng lại.
Tôi phát hiện tất cả mọi người trong bức tranh treo tường đều đang hướng mặt về phía tôi.
Điều khiến người ta sởn gai ốc nhất là, mười mấy con mắt màu đen trong bức tranh hình như đều đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy.
Da đầu tôi căng ch/ặt, sau lưng cũng trở nên tê dại.
Không đúng.
Tối qua rõ ràng là mấy người trong tranh vẫn còn đứng quay lưng mà, sao mới qua một buổi tối mà lại đổi hướng rồi?
Tôi có hơi bồn chồn khó hiểu, lẽ nào là do ánh đèn trong hành lang tối quá nên tôi nhìn nhầm rồi sao?
Có lẽ là vậy rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook