Ba tháng sau.
Công ty đã qua cơn chấn động. Người thì ngưỡng m/ộ, kẻ thì gh/en tị, vài người vẫn chưa tin “sếp tổng như Khương Dịch mà cũng biết yêu thật”.
Tống Hành vẫn là người cười đầu tiên ở phòng hành chính mỗi sáng, vẫn uống trà gừng thay cà phê, vẫn chỉnh máy in dù chẳng ai bắt. Chỉ khác là... giờ cậu có một tấm bảng tên mới: Trưởng phòng Điều Phối Nội Bộ.
Và một người bạn trai... không hề che giấu chuyện hẹn hò.
Tối thứ Sáu.
Tống Hành vừa kết thúc cuộc họp, chưa kịp tháo cà vạt thì đã nhận được tin nhắn:
Từ: Khương Dịch
[18:22]: “Đi với anh. Không hỏi.”
Mười phút sau, cậu bị lôi vào xe.
“Anh làm gì vậy, b/ắt c/óc trưởng phòng điều phối giữa giờ tan ca?”
“Đi ra mắt.”
“… Cái gì cơ?!”
“Ba mẹ anh đến rồi. Đang đợi ở nhà hàng.”
Tống Hành suýt sặc nước lọc.
“Anh đi/ên à?! Sao không báo trước? Em mặc cái áo này trông y như vừa đi đ/á/nh văn phòng chiến...”
Khương Dịch liếc nhìn.
“Nhưng anh thích. Nhìn em giống người đang làm việc thật sự, không giả vờ.”
“… Câu đó là khen hay đ/á đểu vậy?”
“Cả hai.”
Nhà hàng Ý kiểu cổ, bàn góc có nến.
Ba mẹ Khương Dịch đều là người đã quen việc giữ nét mặt. Nhưng khi thấy Tống Hành, mẹ anh nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu chính là... người làm lo/ạn công ty dạo nọ à?”
Tống Hành nghẹn.
“… Dạ…”
“Ừm. Tốt. Có người dám làm lo/ạn mới giữ nổi thằng con cứng đầu nhà bác.”
Khương Dịch bật cười.
Buổi ăn tối trôi qua ấm cúng hơn cậu nghĩ. Không có mấy lời tra hỏi, không có câu “bao giờ cưới”, chỉ có tiếng cười xen lẫn ánh mắt dịu dàng của người mẹ thỉnh thoảng gắp thêm rau cho cậu.
Ra về, Khương Dịch đưa cậu về nhà. Không nói nhiều.
Căn hộ nhỏ của Tống Hành.
Khi cậu mở cửa bước vào, mới nhận ra: có thứ gì đó lạ lắm.
Một chiếc hộp đặt giữa bàn.
Mở ra.
Là chiếc móc khóa cũ mà cậu từng để quên lần đầu ghé nhà Khương Dịch. Giờ đã được đ/á/nh bóng lại, gắn vào... chìa khóa một căn hộ mới.
Tờ giấy nhỏ đặt cạnh: “Nếu cánh cửa này là nhà anh, và em vẫn chưa muốn chuyển đến, thì cứ để nó mở. Không cần đóng. Vì anh biết em sẽ về.”
Tống Hành cầm chìa khóa, im lặng rất lâu.
Đến khi có tiếng gõ cửa.
Anh đứng đó.
Không nói.
Không cần hỏi: "Em có đồng ý không?"
Vì Tống Hành đã bước tới, vòng tay ôm lấy anh.
Rồi ngước lên, cười như thể thế giới cuối cùng cũng chịu thừa nhận tình yêu không cần phải giấu giếm.
“Em không cần làm người hùng.”
“Chỉ cần có anh đứng cạnh.”
Tống Hành – người từng bị xem là “nhân viên không ai nhớ tên”, nay trở thành người đầu tiên đặt nền móng cho hệ thống điều phối nội bộ hiệu quả nhất công ty.
Khương Dịch – vị CEO lạnh lùng, nay là người đàn ông dám đứng trước hàng trăm người để nói: “Nếu cậu ấy bị sa thải, tôi sẽ là người tiếp theo.”
Và hai người ấy, dù đến từ hai phía khác nhau của bàn họp, vẫn quyết định bước ra cùng nhau. Không hối tiếc.
END
Bình luận
Bình luận Facebook