Hai giờ sáng, trời đột nhiên mưa lớn, điện thoại tôi vừa hay nhận được một tin nhắn.
"Vợ ơi, đêm nay anh tăng ca, trời mưa đừng quên cất quần áo vào nhé."
Người gửi tin nhắn là chồng tôi.
Nhưng mà... chồng tôi đã qu/a đ/ời được hơn một năm rồi.
-------
Hai giờ sáng, trời lại mưa nữa.
Mưa rơi tí tách trên bệ cửa sổ tạo thành một tấm màn, dần dần mưa càng lớn hơn, rồi trở nên tầm tã, đi kèm theo đó là những tiếng sấm rền.
"Ting." Điện thoại tôi vang lên thông báo có tin nhắn gửi đến.
Người gửi là Trần Phong: "Vợ ơi, đêm nay anh tăng ca, trời mưa rồi đừng quên cất quần áo nhé."
Tôi tắt điện thoại, trở mình châm một điếu th/uốc, dựa vào đầu giường ngẩn ngơ.
Trong căn phòng mờ tối, đốm lửa trên đầu điếu th/uốc thoắt ẩn thoắt hiện. Qua màn khói th/uốc lập lờ, tôi chăm chú nhìn tấm ảnh cưới của mình và Trần Phong được treo trên bức tường phía đối diện: Tôi khoác tay anh, ngượng ngùng tựa đầu lên vai anh, còn anh cúi đầu dịu dàng nhìn tôi chăm chú.
Đây là bức ảnh mà bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ khen một câu thật ngọt ngào.
Tôi nhả một hơi th/uốc, hơi nghiêng đầu.
Bên cạnh bức ảnh cưới, là di ảnh đen trắng của Trần Phong.
Bình luận
Bình luận Facebook