12.
Trong ấn tượng của tôi từ nhỏ, bố tôi luôn là một người ít nói.
Ông ấy không hú/t thu/ốc, uống rư/ợu nhưng vẫn luôn không có thu nhập. Mẹ tôi bận rộn hơn 20 năm, vừa ki/ếm tiền vừa lo việc nhà, một mình gánh vác gánh nặng của cả gia đình.
Bà ấy cũng dạy tôi rất tốt nên mối qu/an h/ệ của tôi với bà ấy càng thân thiết hơn với bố tôi rất nhiều.
Vào đêm trước lễ tốt nghiệp, tôi đã gửi tin nhắn cho mẹ trên WeChat mời bà đến dự lễ tốt nghiệp của tôi.
Mãi đến tối bà ấy mới trả lời : “Dạo này mẹ bận lắm, không đi được đâu.”
Lúc đầu tôi không nhận thấy điều gì bất thường, dự định tốt nghiệp xong sẽ về nhà.
Ngay cả khi đi trên đường sắt cao tốc, tôi cũng nghĩ sau khi đi làm sẽ tìm cơ hội hỏi xem Lục Nghiêm có còn đ/ộc thân không.
Nhưng sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa.
Khi về đến nhà, tôi phát hiện mẹ tôi không có ở nhà, chỉ có bố tôi đang ngồi trên ghế sofa hút th/uốc, nói với tôi rằng:
“Mẹ con đi công tác, công việc của bà ấy phải giữ bí mật, không được liên lạc với người khác.”
Trong ba ngày liên tiếp, bà ấy không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn WeChat.
Nỗi b/ất a/n do nghi ngờ và cố chấp cứ lan tràn trong lòng tôi, cho đến chiều hôm đó khi tôi đang tắm rửa dọn dẹp nhà tắm thì phát hiện một miếng thịt băm ở khe thoát nước dưới sàn.
Thậm chí còn có nửa cái móng tay.
Tôi bật vòi hoa sen, nôn mửa trong bồn cầu, rồi gọi c/ả/nh s/át trong tâm trạng hoảng lo/ạn tột độ.
Ở đồn c/ả/nh s/át, người bố thường ngày ít nói dùng lực ấn hai tay lên bàn, nổi gân xanh trên trán:
“Cô ấy muốn l/y hôn với tôi! Cô ấy cũng lại đi gặp người đàn ông khác! Bao nhiêu năm như vậy, tôi chưa làm điều gì có lỗi với cô ấy, nhưng lại chỉ vì việc tôi không có bản lĩnh mà cô ấy muốn l/y hôn với tôi đấy!”
Vừa nói, ông đột nhiên ngồi xuống, che mặt vừa khóc vừa cười:
“Đúng, tự tay tôi gi*t ch*t cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi để đi tìm người đàn ông khác.”
Tôi đứng ngoài cửa, lắng nghe giọng nói của ông ta.
Mỗi lời nói như một cơn bão lớn, lật nhào và h/ủ/y di/ệt hai mươi hai năm đầu đời của tôi.
Mọi chuyện sau đó giống như một cảnh trong một bộ phim đen trắng, liên tục bị x/é ra rồi ghép lại trong đầu tôi.
Cảnh sát đã tìm thấy th* th/ể mẹ tôi ở bốn góc thành phố và biết được sự việc từ những đồng nghiệp thân thiết của bà.
Một tháng trước khi tôi tốt nghiệp đại học, bà ấy đề nghị l/y hôn:
“Trinh Trinh sắp bước vào xã hội, đã trưởng thành rồi, tôi không cần phải chịu đựng anh vì con bé nữa”.
Tất nhiên bố tôi không đồng ý, nhưng mẹ tôi vẫn kiên quyết và thậm chí còn đi dự bữa tiệc của hội hữu nghị với các đồng nghiệp của bà.
Bà ấy đã khiêu vũ đến tận đêm khuya và nói với các đồng nghiệp của mình:
"Khi Vưu Trinh tốt nghiệp về nhà, tôi sẽ đích thân nói với con bé điều này."
Vừa nói, bà ấy vừa thở dài: “Hy vọng con bé có thể tiếp nhận.”
Nhưng mẹ không đợi được tôi trở về.
Vì lúc nửa đêm, sau khi mẹ về nhà, ông bố say khướt của tôi đã dùng d/ao ch/é/m đ/ứt động mạch chủ.
Hơn nửa năm sau đó, tôi không thể ăn được gì và gần như mất dáng.
Trong lòng tôi, ý nghĩa cuộc sống trở nên vô cùng hư vô, lần nghiêm trọng nhất là con d/a/o rọc giấy đã c/ứ/a vào cổ tay tôi nửa inch.
Chính người cậu đến hỏi v/ay t/iền đã phát hiện ra và đưa tôi vào bệ/nh viện.
Sau một loạt cuộc kiểm tra, bác sĩ đưa cho tôi một giấy chứng nhận y tế kết luận rằng tôi bị tr/ầm c/ảm nặng.
Tôi xách một túi th/uốc lớn do bác sĩ kê đơn, ngồi trên giường bệ/nh, nghe cậu kể về những khó khăn trong cuộc sống, cuối cùng cậu nói:
“Vưu Trinh, dù sao mẹ con đã đi rồi, cậu chính là người thân nhất, hiện tại con đang giữ tất cả tiền trong nhà phải không?"
Lông mi rung rung, tôi chậm rãi ngẩng đầu, đưa cổ tay còn quấn băng gạc đưa lên mắt ông ta, cười nói:
“Vâng, cậu gi*t cháu đi, cháu lập d/i chúc để lại toàn bộ tiền cho cậu được không?"
Ông ta lùi lại một bước, sợ hãi nhìn tôi và m/ắng: "Đồ đi*n! Mày cũng bị b.ệ.nh giống bố mày!"
Ông ta vội vã chạy đi mà không cần mượn tiền.
Sau khi xuất viện, tôi c/ắt hết mái tóc dài khô vàng, chỉ chừa lại một ít dài đến tai, rồi xách vali rời quê hương trở về thành phố nơi tôi học đại học.
Tôi đã tìm được việc làm, tuy lương không cao nhưng ít nhất tôi cũng có thể nuôi sống bản thân.
Tôi thậm chí còn giả vờ rằng mẹ tôi vẫn còn sống và mỗi ngày đi làm về đều chào bà, người không còn tồn tại nữa.
.
Nhìn qua giống như tôi đang cố gắng trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng trong thâm tâm tôi biết rất rõ rằng một phần cơ thể của tôi đã vĩnh viễn ch*t đi vào một phút giây nào đó.
Bình luận
Bình luận Facebook