19
Chúng tôi đi đến công viên gần đó.
Đúng lúc học sinh cấp ba tan học, một nhóm thiếu niên thiếu nữ dăm ba người đi cùng nhau về phía này.
Hứa Quát nhìn bọn họ cười, như thể đang hoài niệm điều gì đó.
Nói với tôi: “Hồi cấp ba chúng ta tan học cũng cùng về nhà, anh vẫn nhớ có lần anh lén đưa em đến cổng nhà, lén lút, sợ bị phát hiện…”
Tôi đoán trong khoảng thời gian xa cách, anh ấy cũng thường xuyên chìm đắm trong hồi ức.
Khoảng thời gian đẹp đẽ đó, ai mà quên được.
Nhưng tôi vẫn lạnh lùng ngắt lời anh: “Hứa Quát.”
“Anh tìm tôi có việc gì?”
Hứa Quát sững người, “Không… anh chỉ muốn gặp em.”
Tôi nhắm mắt lại, nói: “Đừng tự lừa mình dối người nữa, cũng đừng lừa dối tôi, con người phải nhìn về phía trước, đây là lần cuối cùng tôi khuyên anh, đừng để cạn kiệt tình cảm cuối cùng giữa chúng ta.”
“Ôn Ôn…”
Hứa Quát bước tới định nắm tay tôi, tôi tránh đi.
Tay anh ấy khựng lại giữa không trung.
Anh dường như nghẹn ngào, nói: “Anh nhìn về phía trước rồi, nhưng không có em anh không sống nổi.”
Nhìn người trước mặt vẫn mê muội không tỉnh, tôi cười nhạt nói: “Anh vẫn chưa tỉnh lại à, Hứa Quát, anh không nên như vậy, anh đã không còn là chính mình rồi.”
Có lẽ người tôi yêu đã ch*t từ lâu.
Lẽ ra tôi phải nhận ra sớm hơn.
Mười hai năm đó đâu chỉ giam cầm mình Hứa Quát, mà cả tôi cũng bị giam cầm, không phân biệt được hiện thực và hồi ức.
Thật ra trong mắt nhau chúng ta đã không còn đẹp đẽ như ngày xưa.
Hứa Quát im lặng, có vẻ đã lấy lại chút lý trí.
Hỏi: “Ôn Ôn, chúng ta thực sự không thể quay lại được sao? Ký ức mười hai năm của chúng ta em thực sự có thể buông bỏ sao?”
“Lúc đầu rõ ràng chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đến đầu bạc mà.”
Phải, lúc đầu rõ ràng đã nói như vậy.
Tôi nhìn vào mắt anh rất lâu, lâu đến mức tôi nhớ lại cả thanh xuân.
Là anh thất tín.
Không phải tôi.
Có những chuyện trải qua một lần là đã đủ thất vọng rồi.
Vì vậy tôi dùng hành động trả lời anh.
Tôi quay người rời đi, quay lưng về phía anh lau khóe mắt, không một lần ngoảnh lại.
Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.
Ký ức là thứ vô dụng nhất, tình yêu đẹp đẽ và quý giá của chúng tôi đã mất đi cùng với tuổi trẻ.
Mười hai năm, tiếc không?
Tiếc chứ, rất nuối tiếc.
Nhưng tôi không hối h/ận.
(Hoàn)
Bình luận
Bình luận Facebook