Tôi muốn nôn còn chưa kịp chạy đi thì đã bị mẹ kéo cổ áo lại.
“Thứ không có lương tâm như mày muốn nhìn thấy em trai của mày ch*t có phải không? Kêu mày liếm chút mủ thì có sao đâu? Đồ đê tiện, tao nuôi mày lớn như vậy, ăn của tao, uống của tao, bây giờ nên báo đáp cho gia đình rồi, nếu như này không liếm thì đ/ốt nóng cái kẹp lửa kẹp vào cái miệng của mày!”
Mẹ tức gi/ận m/ắng.
Em trai là mạng sống mà bà ta dùng bốn đứa em gái đổi lại, bà ta sẽ càng không quan tâm đến sống ch*t của tôi.
“Đừng có dữ với con bé như vậy.”
Bà dì ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đôi tay khô cằn sờ vào khuôn mặt của tôi. Trên mặt bà ta đầy những nếp nhăn, trong đôi mắt tam giác lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Không liếm thì không liếm vậy, bây giờ chuyện quan trọng nhất là qua được đêm nay trước.”
“Nhưng mặt của Đại Bảo…”
“Đồ ng/u, mặt quan trọng hay là mạng quan trọng, con trai bảo bối của cô có thể sống qua đêm nay hay không còn chưa chắc. Tôi phải bảo vệ mạng của nó trước.”
Trời bắt đầu tối dần, tôi biết tối nay các em gái chắc chắn sẽ đến nữa.
Bà dì nhìn về phía tôi, tôi cúi đầu xuống không dám nhìn bà ta, bản năng cảm thấy sẽ không có chuyện tốt gì.
“Bé ngốc, bà thích cháu nhất, trông xinh đẹp như vậy kêu mẹ cháu làm một chiếc váy mới cho cháu mặc đi.”
Khuôn mặt vốn không có biểu cảm của bà ta đột nhiên cười lên, tôi bị doạ đến run người.
Bà ta thì thầm bên tai mẹ tôi vài câu, mẹ nhíu mày gật đầu dùng ánh mắt oán gi/ận đ/á/nh giá tôi.
Tôi không muốn quần áo, tôi muốn sống.
Các em gái có đầm mới cũng không sống nổi qua đêm đó.
Bây giờ đến lượt tôi rồi.
...
Khóe miệng của mẹ tôi nở ra một nụ cười cứng đờ, từ trong tủ bếp lấy ra một tấm vải trắng thêu hoa vẫy tay với tôi: “Con gái, nào để mẹ đo kích thước cho con.”
Tôi không dám từ chối, mẹ có rất nhiều cách có thể khiến tôi đồng ý.
Khi mẹ may váy, tôi mới phát hiện trong vải hoa cũng có một hình thêu bùa chú màu đỏ, giống hệt như hũ đựng tro cốt ch/ôn đầu của các em gái vậy.
Đợi chiếc váy hoa làm xong, mặt trời chỉ còn lại chút ánh sáng, mẹ tôi thô lỗ mặc lên cho tôi. Nếu như là lúc trước chắc chắn tôi sẽ vui đến khóc, nhưng bây giờ tôi sợ đến nỗi không có nước mắt.
“Ôi trời, con gái lớn nhà tôi sao vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy, thật sự đẹp hơn cả mấy đứa em gái của nó chứ.”
Ngoài miệng mẹ khen tôi nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự chán gh/ét.
Bà dì nhíu mày tỏ ý mẹ khen khoa trương thêm một chút.
“Nhiều đứa con gái như vậy, mẹ thích nhất là bé ngốc rồi, cái mũi này, đôi mắt này, sự ngốc nghếch này lấy mười đứa con trai đến để đổi thì mẹ cũng không chịu đâu.”
Mẹ nói đến nỗi bản thân sắp nôn, khoé mắt của tôi lại lén lút rơi lệ.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên mẹ khen tôi.
Tôi biết đây là giả, đều là lời nói cho các em gái nghe, muốn cho bọn chúng đố kỵ nổi đi/ên rồi cấu x/é tôi để tha cho em trai, nhưng tôi vẫn rất vui, thật là không giỏi gì hết.
“Không được, cô như vậy giả quá.”
Bà dì không vừa lòng.
Cuối cùng mẹ nhìn vào mặt em trai để khen tôi thì mới khen thật lòng được.
Tiếp đến bà ta lại giúp tôi làm đẹp, ra sức kéo tóc tôi để thắt hai cái bím tóc nhỏ, còn thoa phấn đến nỗi mặt tôi trắng bệch, cuối cùng thêm hai cái má hồng đậm.
Trông có vẻ rất giống…
Búp bê giấy cho người ch*t.
Tiếp theo tôi ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, chính là mùi hương trên người mẹ vào đêm các em gái bị th/iêu ch*t, sau đó thì tôi mất đi ý thức.
Bình luận
Bình luận Facebook