Một bữa cơm trôi qua, tôi không ăn được món nào, cơm chó thì ăn đến muốn nôn.
Sau khi ăn xong, Triệu Mặc lại không biết x/ấu hổ bảo tôi đi rửa chén!
Tôi hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta: "Sau này đừng gọi ông đây tới nhà cậu ăn cơm, ông đây không thiếu chén cơm này!"
Sau đó sập cửa rời đi.
Tôi chờ cậu ta xin lỗi tôi.
Nhưng chờ mãi vẫn không có.
Một ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, nửa tháng trôi qua, ngay cả một cái rắm cậu ta cũng không thả.
Thật giống như đối với cậu ta, tôi chỉ là một người không đáng nhắc tới.
Gặp nhau ở công ty, tôi bỏ qua hiềm khích lúc trước, nhiệt tình chào hỏi cậu ta, nhưng cậu ta chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Làm tôi có cảm giác mình đang dán mặt vào một chiếc mông lạnh.
Tám năm qua, hai chúng tôi hình bóng không rời, trước giờ Triệu Mặc chưa từng lạnh nhạt với tôi như vậy.
Chắc chắn có chuyện!
Cuối cùng vẫn là tôi không kiên nhẫn, chặn cậu ta ở nhà.
"Tôi đã làm sai điều gì? Làm anh em tám năm, sao đột nhiên lại trở thành như vậy?"
Cậu ta mở cặp mắt to vô tội, nói mấy lời đến chó cũng không tin.
"Đâu có, không phải bây giờ chúng ta đang tách ra để phát triển sao? Chị Trương cũng nói chúng ta nên giữ khoảng cách."
C/on m/ẹ nó, đây chính là thiếu đò/n!
Tôi đ/ấm lên mặt cậu ta một cái: "Giữ khoảng cách? Cậu đi mà giữ c/on m/ẹ nó khoảng cách! Giữ đến ngay cả lễ phép cũng không cần?"
Cậu ta lấy mu bàn tay lau vết m/áu trên khóe miệng, ánh mắt lãnh tránh.
"Tin hay không tùy cậu, tôi còn có việc, không tiễn, cậu đi ra ngoài nhớ đóng cửa."
Nói xong xoay người trở về phòng ngủ, để lại một mình tôi ở trong phòng khách.
Bạn bè nhiều năm, đây chính là cách cậu ta tiếp khách sao?
22
Chiến tranh lạnh chừng nửa tháng, tôi chuẩn bị một bàn thức ăn, gọi Triệu Mặc tới nhà ăn cơm.
Cậu ta nói cậu ta bận, không rảnh.
Một giờ sau, fan của cậu ta đăng ảnh cậu ta đi ăn lẩu cùng Trương Kỳ.
Lẩu đó có ngon bằng một bàn thức ăn của tôi không?
Đây chính là tình nghĩa sinh tử chi giao?
Trái tim tôi hoảng lo/ạn đến mức ăn không ngon.
Một bàn thức ăn đều bị ném vào thùng rác.
Trằn trọc trở mình đến nửa đêm, vẫn là không ngủ được.
Đẩy cửa căn phòng bên cạnh ra, bên trong trống rỗng, trên đất, trên bàn đã phủ một lớp bụi.
Tôi như bị trúng tà, hơn nửa đêm quét dọn phòng cậu ta sạch đến không dính một hạt bụi.
Dày vò đến trời sáng, đầu óc choáng váng, kéo cậu ta vào danh sách đen.
Bình luận
Bình luận Facebook