Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Tặc Team
- Beta Thì Làm Sao?
- Chương 4
Tôi đương nhiên sẽ không đến công ty của Lục Trường Ninh mà Lục lão gia nói, những năm nay cũng ki/ếm được ít tiền, tôi định đi du lịch vòng quanh thế giới một chuyến, rồi tìm một nơi mình thích để định cư.
Nhưng khi đến sân bay, tôi luôn cảm thấy không khí xung quanh có chút kỳ quái khó tả.
Thời tiết tháng Sáu, nhưng tôi lại vô cớ toát hết cả mồ hôi lạnh, như có vô số con mắt đang theo dõi sau lưng.
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy ai chú ý đến mình, mọi người đều đang làm việc riêng.
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nhưng cho đến khi nghe thông báo lên máy bay cũng không xảy ra chuyện gì, dần dần tôi cũng yên tâm hơn.
Nhưng ngay khi chuẩn bị lên máy bay, không biết từ đâu xuất hiện mấy vệ sĩ mặc vest đen vây quanh tôi, người đứng đầu thì tôi quá quen thuộc - đó là đội trưởng đội vệ sĩ của Lục Thiệu Trạch.
Anh ta lịch sự nói với tôi:
"Lục tổng có đôi lời muốn nói chuyện với cậu."
Tình huống lúc này đã quá rõ ràng.
Chuyến công tác nước ngoài chỉ là lời nói dối, Lục Thiệu Trạch sớm đã biết kế hoạch bỏ trốn của tôi, cố ý cho tôi cơ hội này chỉ để xem tôi có thực sự đi hay không.
Không trách hôm đó hắn lại kỳ lạ như vậy, còn tôi lại tưởng là do kỳ phát tình sắp đến nên hắn mới trở nên đa nghi như vậy.
Vệ sĩ dẫn tôi đến phòng chờ VIP.
Lục Thiệu Trạch nhắm mắt ngồi trên sofa, khi nghe thấy tiếng động liền chậm rãi mở mắt, hắn nghiêng đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng khiến tôi không khỏi run lên.
Hắn khẽ vẫy tay, những vệ sĩ vây quanh tôi lập tức đóng cửa ra ngoài.
Tôi còn chưa kịp nói gì đã bị Lục Thiệu Trạch đang bước tới ép gáy vào tường, răng nanh sắc nhọn của hắn cào xước da gáy tôi, giọng điệu băng giá:
"Mộc Mộc, có phải vì tôi không thể đ/á/nh dấu em nên em mới không nhớ mình thuộc về ai?"
Toàn thân tôi lạnh toát, kêu lên: "Lục Thiệu Trạch, anh đừng như vậy, em xin anh."
Tôi sợ nhất chính là việc Lục Thiệu Trạch đ/á/nh dấu mình.
Tôi không phải Omega, hắn không thể đ/á/nh dấu tôi.
Tôi nhớ lần đầu hắn mất kiểm soát trong kỳ phát tình đã cắn gáy tôi đến mức m/áu thịt be bét.
Từ đó về sau, tôi nói với hắn dù thế nào cũng không được cắn gáy tôi nữa, hắn tưởng tôi sợ đ/au, nhưng thực ra không hoàn toàn là vậy, phần lớn là vì lúc đó tôi sẽ lập tức tỉnh táo rồi chìm vào nỗi đ/au nhận ra chúng tôi không thể ở bên nhau mãi mãi được.
Lục Thiệu Trạch khẽ cười, giọng khàn đặc:
"Vậy phải làm sao? Không đ/á/nh dấu thì em không nhớ lời tôi, thậm chí còn muốn bỏ trốn."
Hắn đưa tay cởi nút áo sơ mi trên cùng của tôi, để lộ hoàn toàn phần gáy.
Tôi lập tức c/ầu x/in, giọng nói đã nghẹn ngào:
"Em sai rồi, Thiệu Trạch, anh đừng như vậy được không? Anh hãy tiêm chất ức chế trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện từ từ được không?"
Giọng hắn đầy tà/n nh/ẫn, không mảy may động lòng:
"Không được đâu Mộc Mộc, tôi đã cho em cơ hội rồi, là em không muốn nhận lấy."
Nói xong câu đó, hắn không còn kiềm chế nữa, trong tích tắc cúi đầu, răng nanh đ/âm xuyên da thịt tôi, hắn cắn ch/ặt lấy gáy tôi, tiêm lượng lớn tin tức tố ồ ạt vào.
Chương 23
Chương 22
Chương 287
Chương 27.
Chương 9
Chương 16
Chương 19
Chương 12
Bình luận
Bình luận Facebook