Ta lạc lõng với tâm trạng của mình.
Tống Thủy Vận ngơ ngác.
“Ngươi, ngươi muốn ta giúp ngươi điều gì?”
“Trong những thứ mẫu thân bổn cung để lại, có một số văn tự mà ta không hiểu.”
Ta đưa cho nàng ta: “Ngươi xem thử đi.”
Tống Thủy Vận lật vài tờ, mừng rỡ như đi/ên.
“Đây... Đây là tiếng Anh.”
Nàng ta luôn miệng nói: “Ta biết, ta biết.”
“Người muốn ta dịch những này cho người phải không? Ta biết, Hoàng hậu nương nương, xin người c/ứu ta một mạng.”
Ta nhếch môi.
“Đó là điều đương nhiên.”
Ta đã dày công tính toán, chỉ vì khoảnh khắc này.
Tống Thủy Vận có giá trị với ta.
Ta cũng không lo lắng Tống Thủy Vận sẽ làm g i ả.
Nàng ta không hề biết rằng Bùi Viễn Quân là do ta xúi giục nên mới liều m ạ n g can gián mà tố cáo nàng ta.
Trong mắt nàng ta, ta là người đã c/ứu m ạ n g nàng ta.
Một người khi chìm trong bùn lầy, mới có thể một lòng một dạ với người đã dang tay c/ứu giúp.
Tống Thủy Vận múa bút thành văn.
Số chữ tiếng Anh nương ta để lại không nhiều, chưa đến một canh giờ, Tống Thủy Vận đã viết xong tất cả.
Nàng ta đưa tờ giấy cho ta, ngẩng mặt lên, tràn đầy hy vọng: “Ta đã phiên dịch xong.”
Ta nhận lấy.
Chỉ lướt qua vài dòng, ta đã biết nàng ta không l ừ a ta, đây chính x/á/c là những lời mẹ ta từng nói.
“Có thể thả ta đi rồi chứ?” Tống Thủy Vận hỏi, “Ta, ta sẽ đi thật xa.”
“Có thể.”
Ta mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa ngục: “Đi thôi, bên ngoài có xe ngựa đón ngươi.”
Tống Thủy Vận mừng rỡ như đ i ê n, lại mang theo ba phần không thể tin nổi, vội vàng bước ra.
Nàng ta nhìn ta, còn muốn nói gì đó: “Ngươi...”
Lời nói của Tống Thủy Vận chưa kịp dứt.
Nàng ta từ từ cúi xuống nhìn.
Một con d a o găm, c ắ m ở n g ự c nàng ta.
Ta dịu giọng: “Ngươi sẽ không thật sự cho là ta sẽ để ngươi sống sót rời khỏi cánh cửa này chứ?”
Đây là vị trí mà Nguyên Úc đã đích thân dạy ta. Sạch sẽ gọn gàng, một đ a o đoạt m ạ n g.
Ta buông tay, ra Tống Thủy Vận hét lên rồi ngã vật ra.
Mắt nàng ta trợn trừng, dường như đến chớc cũng không hiểu nổi, tại sao ta lại nuốt lời.
Ta rút d a o găm ra.
Nàng ta còn quá trẻ, quá non nớt, không biết rằng những kẻ biết quá nhiều bí mật, thường phải đ/á/nh đổi bằng m ạ n g sống để giữ bí mật.
Ta không phải Bồ T/át nhân từ, không thể để lại quả b o m n ổ chậm này.
Ta bước ra khỏi n g ụ c g i a m.
Bóng đêm như mực tàu loang trong nghiên mực, là một đêm không trăng.
Nguyên Úc mặc chiến bào, đeo trường k i ế m, đang đợi ta bên ngoài.
Ta khẽ gật đầu với hắn.
Đã đến lúc rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook