"Chị dâu, chị cố ý…"
Chưa kịp để Tôn Khả Khả nói hết câu, ngay giây tiếp theo, Liễu Oanh vươn tay ra, móng tay đột nhiên dài ra, móc thẳng vào ng/ực Tôn Khả Khả, lôi trái tim cô ta ra ngoài.
Trái tim đỏ tươi đ/ập thình thịch trong lòng bàn tay trắng nhợt: bụp… bụp…
Tất cả khán giả xem livestream đều sợ đến h/ồn bay phách lạc.
"Áááááá…"
"Ááá sợ tè ra quần rồi, mẹ ơi! C/ứu với!"
"Mau báo cảnh sát, báo cảnh sát đi!"
"Làm sao đây, nhà họ M/ộ Dung ở đâu, sao tui thấy cái cổng này giống kiểu ở làng bên cạnh nhà tui quá, trời ơi, tui sợ!"
"Có đại sư nào trước màn hình không, mau đi c/ứu người đi!"
"Không thể nào, không thể nào, không phải làm trò à, sao lại gi*t người thật, mẹ kiếp!"
Tôn Khả Khả trợn tròn mắt, cổ họng phát ra tiếng thở hổ/n h/ển vô thức, rồi cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Liễu Oanh rút tay về, mỉm cười nhìn chúng tôi.
Tôi và ông nội liếc nhau, lập tức quay đầu bỏ chạy. Chúng tôi lao nhanh về thư phòng, đóng sầm cửa lại.
Liễu Oanh không đuổi theo, mà bước đến bên Tôn Khả Khả, cúi xuống, kề đầu vào ng/ực cô ta, bắt đầu hớp m/áu từng ngụm lớn.
Cô ta chắc mẩm chúng tôi không thoát được, muốn thong thả thưởng thức "con mồi" trước đã.
Tôi sợ đến mức muốn tè ra quần.
"Làm sao bây giờ ông nội, Tôn Khả Khả, Tôn Khả Khả ch*t rồi, cô ấy ch*t thật rồi sao?"
"Đồ vô dụng! Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi người đi!"
Ông nội nhanh chóng đẩy bàn làm việc chặn sau cửa, chỉ chừa một khe hở nhỏ, rồi lấy từ trên bàn một hộp chu sa, rắc lên đỉnh cửa.
Ông lại treo Càn Khôn Kính tổ truyền lên cửa sổ, rồi kéo tôi cùng ngồi xuống cạnh cửa sổ.
"Lát nữa Huyết Thi sẽ vào từ cửa chính, chu sa có thể che mắt q/uỷ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trèo qua cửa sổ chạy trốn."
Bình luận
Bình luận Facebook