7.
Bên cạnh Chu Trạch Xuyên có rất nhiều cô gái, đương nhiên ba mẹ của anh cũng biết điều này.
Ba mẹ của anh đều là giáo sư đại học, anh cũng sẽ có một tương lai tươi sáng.
Không cha mẹ nào muốn con mình bị vây quanh bởi một cô gái không rõ lai lịch.
Đêm đó tôi bị nh/ốt trong phòng và nghe thấy rất nhiều tiếng động bên ngoài.
"Con trai, ba hy vọng con hiểu rằng cô bé đó là trẻ vị thành niên. Nếu ba mẹ của cô bé đó kiện con tôi b/ắt c/óc trẻ em thì làm sao đây? Con muốn ba mẹ sống sao đây?"
"Con muốn trở thành nghệ sĩ piano, con muốn cuộc đời mình có vết nhơ như vậy sao?"
"Con dùng thân phận gì để nuôi cô bé đó ở đây?"
"..."
Ánh trăng chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, tôi khẽ chớp đôi mắt đ/au nhức.
Tôi không thể làm hại anh được.
Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ đi thì phát hiện Chu Trạch Xuyên đã nằm trên ghế sofa cả đêm, cằm cũng lún phún râu.
Tôi bất cần mỉm cười với anh: “Năm sau em vào cấp ba rồi, em muốn về nhà của dì út ở.”
Tôi nói: “Nhà dì út em ở gần trường, em có có nhiều bạn ở đó lắm ”
Anh hơi ngạc nhiên: “Em có dì út à?”
“Ừm, dì ấy có thể nấu đồ ăn ngon, ngon hơn nhiều so với đồ anh nấu.”
Anh giơ tay cốc vào đầu tôi: “Em nói gì thế hả!”
Tôi lưỡng lự hồi lâu mới nói: “Anh đừng uống cà phê nữa, uống nhiều không tốt đâu, cũng đừng thức khuya nữa, sẽ hói đầu đấy, anh phải bảo vệ đôi tay của anh, đừng luôn làm những chuyện nguy hiểm nữa..."
Anh gật đầu và nhặt một chiếc áo khoác lên.
Anh đưa tôi đến tận đầu ngõ "nhà dì út".
Bóng lưng cao thẳng dần nhỏ đi trong mắt tôi, giống như sắp bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Tôi lao tới ôm lấy anh từ sau lưng.
Anh mỉm cười: "Em không nỡ rời xa anh à? Tính ra em vẫn còn có lương tâm đấy."
Tôi kéo tay áo anh lau mắt mình.
Chu Trạch Xuyên, nhất định anh không được…
Không được quên em.
8.
Nào có nhà dì út gì chứ.
Tôi đã nói dối anh.
Tôi xách vali đi lang thang trên phố rất lâu, mỗi lần đi ngang qua một quán ăn hay quán trà sữa nào đó, tôi phải bước vào hỏi xem họ có tuyển người không.
Họ hỏi tuổi tôi rồi đuổi tôi ra ngoài.
Vào lúc trời nhá nhem sáng, có một con mèo tam thể cả người dính đầy bụi bẩn đang liếm cây kem người khác đ/á/nh rơi trên đất.
Tôi ngồi xổm trước cửa siêu thị, ngơ ngác nhìn cây kem.
Tôi thề, tôi chỉ muốn cưng nựng con mèo tam thể đó thôi.
Nhưng khi tôi đưa tay ra thì con mèo tránh sang một bên nên tay tôi chạm phải vũng nước lạnh.
Khi tôi định rụt tay lại thì có một bàn tay chộp lấy cổ tay tôi.
Người đó cau mày kéo tôi lên khỏi mặt đất.
Giọng anh lạnh như băng: "Em học nói dối từ khi nào thế hả?"
Thì ra anh luôn đi theo tôi.
Tôi nhìn anh, hốc mắt đ/au xót: "Em đói lắm."
Ngay lập tức đôi mắt anh dịu lại.
Anh xoa đầu tôi rồi nói: "Anh buộc phải trông chừng em mới được, Mục Ý Ý, nếu không em n/ợ anh nhiều tiền như vậy, anh biết tìm ai đòi đây.”
Bình luận
Bình luận Facebook