Tôi chuẩn giờ đến nơi đã hẹn hôm qua, Lý Nguyệt đã đến, cô ấy mặc một chiếc váy màu đen.
“Cô đến thật à?” Lý Nguyệt nhìn tôi: “Hôm qua không nói với cô, Minh Phương đã ch*t rồi, hôm nay là ngày giỗ của cô ấy. Cô còn muốn đi tìm cô ấy không?”
“Ch*t rồi? Sao lại ch*t?”
“Nhảy lầu ch*t, cách ch*t giống với Từ Hạo.” Lý Nguyệt nói, đột nhiên túm lấy vai tôi, gằn giọng nói: “Đều do tên đi/ên Từ Hạo kia hại ch*t!”
“Từ Hạo hại ch*t cô ấy? Sao có thể...”
“Sao không thể? Cô biết tình yêu có thể gi*t người không? Tình yêu giống như gi*t người vậy, đều đi/ên cuồ/ng và không thể nói lý!”
Lời của Lý Nguyệt khiến tôi hồi lâu không tỉnh táo lại, tôi nhìn sự bi thương lẫn phẫn nộ trên mặt Lý Nguyệt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, tình yêu sẽ gi*t người sao? Trước khi chia tay, bạn trai nói nếu không chia tay thì anh sẽ bị tôi giày vò ch*t mất, khi đó tôi không hiểu, rõ ràng tôi yêu anh như thế, sao lại giày vò anh ấy chứ?
Lời của Lý Nguyệt bây giờ đột nhiên khiến tôi sực tỉnh, là tình yêu của tôi quá đi/ên cuồ/ng sao?
“Thằng Từ Hạo khốn kiếp kia ch*t quá sớm!”Lý Nguyệt túm lấy tay phải tôi: “Nếu cô là bạn của anh ta thì nên thay anh ta chuộc tội ở trước m/ộ Minh Phương đi!”
Tôi vô thức nắm lấy tay trái nhưng tay trái đã trống không. Từ sau hôm qua tôi bảo bàn tay m/a buông tôi ra thì tôi không còn “thấy” nó đâu nữa, bây giờ cũng không biết nó có đang ở bên cạnh tôi không.
Sau khi Lý Nguyệt kéo tôi đi một đoạn đường, cuối cùng tôi cũng lấy dũng khí lên tiếng: “Có thể kể chuyện của hai người họ cho tôi không? Nói thật thì tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi và Từ Hạo không được tính là bạn bè, chỉ có thể nói là quen biết.”
Lý Nguyệt nghe vậy thì dừng bước, nhìn chằm chằm tôi rất lâu, cười xùy một tiếng: “Tôi biết mà, người như Từ Hạo làm sao có bạn được...” Nói xong, Lý Nguyệt nhìn sang chỗ khác, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
“Minh Phương và Từ Hạo quen nhau trong buổi liên hoan bạn bè. Khi đó Minh Phương vừa mới chia tay với bạn trai yêu nhau được năm năm, bạn bè đã hẹn cô ấy, muốn cô ấy thoát khỏi cảnh thất tình. Từ Hạo không đi cùng chúng tôi, anh ta ngồi ăn cơm một mình ở bàn bên, nhìn trông rất cô đơn, nhưng không biết vì sao mà Minh Phương lại chú ý đến anh ta, hơn nữa ngày đó có uống rư/ợu, không khí khá high, Minh Phương đã đến mời Từ Hạo chơi cùng chúng tôi.”
“Đương nhiên Từ Hạo từ chối, không chỉ từ chối mà còn trơ mặt bỏ đi. Dù sao cũng chỉ là người lạ nên mọi người cũng không quá quan tâm, chúng tôi chơi đến nửa đêm mới tan cuộc. Sau đó Minh Phương nói với chúng tôi, trên đường đi về cô ấy cứ cảm thấy có người đang đi theo mình, ngay khi cô ấy muốn báo cảnh sát thì Từ Hạo từ phía sau đi ra, không nói một lời nào mà chỉ nhìn cô ấy.”
“Từ Hạo vẫn luôn đi theo cô ấy, khiến cô ấy nổi da gà, mãi mới lên tiếng xin phương thức liên lạc của cô ấy. Thế nhưng Minh Phương... Minh Phương khi đó lại mụ mị đầu óc thế nào mà cảm thấy Từ Hạo rất dễ thương. Sau đó hai người họ ở bên nhau. Nói thật thì đám bạn chúng tôi không tán thành họ ở bên nhau, vì Từ Hạo nhìn trông cực kỳ u ám, sau này không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì... tôi đã khuyên Minh Phương nhân lúc còn sớm thì chia tay với Từ Hạo đi, hức...”
Lý Nguyệt đang nói thì bỗng nhiên đưa hai tay ôm cổ, sau đó ho khan kịch liệt.
Bình luận
Bình luận Facebook