Ba vẫn tìm được chúng tôi.
Hắn quỳ sụp trước mặt tôi, khẩn khoản: "Con gái, con muốn nhìn ba bị ch/ém ch*t sao? Ba thật sự hết cách rồi, mấy triệu đô ba trả sao nổi! Bên kia giờ nới lỏng điều kiện, bảo chỉ cần con ra ngoài làm việc năm năm, n/ợ của ba sẽ được xóa sổ. Chỉ năm năm thôi mà!"
Thật xa lạ. Thế giới này thật xa lạ, thật hoang đường.
Ba tôi mặt đẫm nước mũi nước mắt, đầu đ/ập xuống đất lạch cạch: "Chỉ năm năm thôi! Ngày thường con cứ uống th/uốc đều đều... uống nhiều vào là không có th/ai được đâu. An An, c/ứu ba đi con!"
Mẹ tôi đi làm về thấy cảnh tượng ấy, đ/au đớn x/é lòng lao tới: "Đồ vô lại! Cút ngay khỏi đây!"
Hai người vật lộn hỗn lo/ạn. Ba tôi siết cổ mẹ tôi, hai mắt trợn ngược đầy hoảng lo/ạn: "Biết làm sao được! Mày không biết bọn chúng tàn đ/ộc thế nào đâu! Tao tận mắt thấy chúng ch/ặt tay, c/ắt bỏ n/ội tạ/ng người ta!"
Tay mẹ tôi giãy giụa như kẻ sắp ch*t đuối, tiếng thở khò khè phì phò trong cổ họng. Nhưng ba tôi vẫn không buông tay, gân xanh trên tay hắn nổi lên cuồn cuộn. Cho đến khi...
Ầm!
Ba tôi quay đầu lại đầy ngỡ ngàng.
Là tôi. Tôi đang giơ cao chiếc cúp.
Dồn hết sức đ/ập xuống sau đầu hắn.
Bình luận
Bình luận Facebook