7.
Thầy ngừng một chút.
Tim của tôi đ/ập thình thịch.
Sau đó nghe được thầy nói: "Em thi đậu rồi, trường của chúng ta mười người thi đậu, em là người đứng thứ hai."
Cái trán nóng đổ mồ hôi, tôi duỗi tay lau một cái, phát hiện mình vậy mà khóc rồi.
Cậu đoạt lấy điện thoại hỏi lại một lần.
Sau khi biết được thành tích, ông ấy gật đầu lia lịa: "Thật tốt quá thật tốt quá cảm ơn thầy giáo bồi dưỡng, cảm ơn cảm ơn!"
Không biết mợ cũng tiến gần qua lúc nào, sau khi kề sát mặt sau cái loa nghe xong nhìn chăm chú tôi một cái.
"Sắc mặt mày trắng bệch khi trở về tao còn cho rằng là v/ô v/ọng cơ."
Vẻ mặt mẹ ruột rất ngơ ngác.
Lẩm bẩm nói: "Số từ một đến hai mươi đều không hiểu rõ còn thi đậu Nhất Trung?"
Con ngươi bà ta đảo một vòng: "Một học sinh cao trung, một sinh viên đại học, các người làm sao nuôi nổi hay là tôi thấy vẫn là tính toán để con bé gả vào một nhà tốt!"
Anh hai luôn ngủ ở sát vách, thời gian qua anh ấy không thích mẹ ruột.
Lúc đó đột ngột k/éo cánh cửa: "Bây giờ em ấy là em gái tôi, dù là lập gia đình hay đi học thì có liên quan gì đến cô, cô có qu/an h/ệ gì?"
"Học phí của tôi có thể v/ay, sinh hoạt phí có thể tự mình ki/ếm cũng không cần phải lo."
"Bà biết thi Nhất Trung có bao nhiêu khó khăn không, không biết Lưu Châu đã ăn bao nhiêu đ/ắng mới thi đậu mà bà nói không học là không học?"
. . . . .
Cậu làm bộ làm tịch khiển trách: "Lưu Quang, làm sao có thể nói chuyện với cô mày như vậy, không có lễ phép!"
Vậy ra giữa người thân thì là như thế.
T/hiên v/ị không ngừng, có thể bên ngoài hạn chế v/ạch mặt.
Sắc mặt mẹ ruột đỏ đỏ lại trắng trắng.
Tôi hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Cô, cho dù tôi phải lập gia đình thu sính lễ tiền cũng là cho cậu mợ, bà đã đem tôi tặng ra ngoài rồi không thể lại b/án tôi một lần nữa?"
Mẹ ruột t/ức gi/ận bỏ đi.
Một mực m/ắng tôi l/òng la/ng d/ạ s/ói.
Còn nói cậu mợ tiêu tiền đưa tôi đi học nhất định là s/ọ n/ão chá/y hỏng rồi.
Buổi tối mợ gi/ết một con gà mái đẻ trứng gắp cho tôi cái đùi gà lớn.
"Ăn đi, nhớ lấy sau này tiền sính lễ đều phải cho tao!"
Nhóm bà hàng xóm trong thôn cũng khuyên cậu mợ: "Con trai học đại học hết nhiều tiền như vậy, còn nhọc lòng tốn công nuôi con gái của nhà người khác, đừng đến lúc đó công dã tràng."
"Mẹ ruột của nó còn không để nó đi học, mà sao nuôi hộ lại pahir để tâm như vậy."
. . . . .
Kèm theo trên thư thông báo nhập học có hóa đơn chi phí, khai giảng sẽ phải nộp học phí, phí ăn ở, chi phí phụ tổng cộng là 1800.
Mặt của mợ đen giống như là đáy nồi: "Tao đi chỗ nào lấy số tiền này cho mày?"
"Tiền lương công việc sau này của mày phải nộp lên toàn bộ hiểu không?"
Học phí của anh hai có thể v/ay, sinh hoạt phí vẫn là phải chuẩn bị.
Cậu quyên tiền khắp nơi, có người nói: "Tìm lão đại nhà ông nhờ chút ít."
Cậu cười khan mấy tiếng: "Cho con gái đi học là trách nhiệm của ba mẹ càng không phải là trách nhiệm của anh con bé."
"Chúng tôi không có tiền trợ giúp nó cưới vợ xây nhà đã là có lỗi với nó rồi."
Anh hai đi quận làm gia sư cho người ta thuận tiện đi làm ở quán net.
Buổi tối đi ngủ ở trên ghế salon của quán net, có thể bớt tiền thuê nhà.
Tôi cũng muốn góp chút sức.
Vừa lúc ngày này thợ c/ắt tóc đến trong thôn.
Tóc tôi vừa dày vừa mượt, giữ năm năm nhanh như vậy dài đến sau eo rồi.
Sau khi mặc cả b/án tám mươi nhân dân tệ.
Tôi lấy tiền, đầu đầy mồ hôi chạy về nhà, mợ vừa lúc từ đồng trở về.
Tôi đem tiền đưa cho bà ấy: "Mợ, con lấy tóc b/án rồi, b/án tám mươi nhân dân tệ."
Bình luận
Bình luận Facebook