Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi dứt khoát buông xuôi: "Nhưng anh đang ăn cơm mà, hay là em ăn của em, anh ăn của anh…"
Dường như cậu ấy chỉ chờ câu nói này của tôi, đồng tử lập tức mở to vì hưng phấn.
"Đây là do anh nói đấy nhé."
Thìa canh trong tay tôi run lên, đột ngột không cầm vững, rơi xuống bàn "loảng xoảng" một tiếng.
Sự kí/ch th/ích mạnh mẽ khiến đầu óc tôi quay cuồ/ng, trống rỗng.
Khoảnh khắc bị kéo đi, tôi đ/au khổ vô cùng.
Không biết từ lúc nào đã lên nhầm "thuyền cư/ớp", cái cảnh này, còn phải kéo dài đến bao giờ nữa đây…
[Hết]
Mình giới thiệu một bộ khác do nhà mình đã up lên web MonkeyD ạ:
SƯ TÔN CÁ MUỐI VÀ KẾ SÁCH BẢO TOÀN TÍNH MẠNG - Tác giả: Phi Tường Đích Lục Lục
Ta xuyên không trở thành sư tôn pháo hôi (vật hy sinh) trong một quyển tiểu thuyết tu tiên. Nguyên chủ sẽ bị đồ đệ mình đích thân nuôi lớn, khoét tim lóc xươ/ng.
Hiện tại, vị Sát Thần tương lai này đang quỳ gối trước mặt ta, bái sư.
Ta quyết định: Sủng, sủng đến c.h.ế.t thì thôi.
Chỉ cần hắn vui vẻ, ta liền có thể giữ được mạng.
Nhưng đúng ngày ta chuẩn bị công thành thân thoái, hắn lại dùng pháp bảo chính tay ta tặng, khóa ta trên giường.
Đáy mắt hắn đỏ ngầu, giọng nói khàn đặc: “Sư tôn, đã sủng ái ta, vì sao còn muốn trốn?”
1.
Đầu đ/au như búa bổ.
Cảm giác như vô số cây kim thép đ.â.m vào thái dương, đi/ên cuồ/ng khuấy đảo trong óc.
Chẳng phải ta c.h.ế.t đột ngột vì làm việc quá sức sao?
Khoa đào tạo tân binh của Địa Phủ lại kí/ch th/ích đến vậy ag?
Những mảnh ký ức hỗn lo/ạn mặc kệ ta có muốn hay không, cưỡng ép nhét vào ý thức của ta: Lăng Thanh Huyền, Trưởng lão Lăng Tiêu Tông, tu vi thâm sâu, tính tình lạnh lùng... và một đồ đệ tên là Thẩm Vọng Thư, tương lai sẽ khoét tim lóc xươ/ng, phá tan linh h/ồn hắn...
Khoan đã!
Thẩm Vọng Thư?!
Ta bỗng nhiên mở mắt, đ/ập vào mắt không phải trần nhà trắng lóa của bệ/nh viện, mà là mái giường cổ kính chạm khắc phức tạp, không khí tràn ngập mùi thanh lãnh, tựa như tuyết tùng hòa lẫn thảo dược.
Ta đậu móa! Không phải mơ!
Ta thực sự xuyên vào quyển tiểu thuyết tu tiên mà ta đã cằn nhằn trước khi ngủ, trở thành vị sư tôn “công cụ nhân” đồng danh đồng họ, nhưng kết cục vô cùng thê t.h.ả.m kia!
Khoét tim lóc xươ/ng... chỉ cần nghĩ đến bốn chữ này, xươ/ng sườn ta đã bắt đầu toát ra khí lạnh.
Nguyên chủ ngươi có phải bị bệ/nh không?!
Đồ đệ thiên tài tốt như vậy, ngươi đ/è nén hắn làm gì? Giờ thì hay rồi, hai ta đều phải toi đời!
Ta r/un r/ẩy ngồi dậy, nhìn quanh căn tẩm điện lạnh lẽo như hang tuyết này, lòng dạ lạnh tanh.
Chạy?
Ta có thể chạy đi đâu?
Đây là Tu Tiên Giới, người ta tương lai là trần nhà chiến lực (chiến lực cao nhất) của giới này, ta là một kẻ mạo danh dựa vào di sản của nguyên chủ, có thể trốn thoát sao?
Đi theo cốt truyện gốc? Tiếp tục đ/è nén Thẩm Vọng Thư?
Vậy chẳng khác nào xách đèn lồng đi cầu tiêu - chuyên đi tìm... c.h.ế.t sao?
Xong rồi, lần này triệt để xong rồi...
Đúng lúc ta tuyệt vọng đến mức chỉ muốn c.h.ế.t thêm lần nữa, bên ngoài điện truyền đến một giọng nói trong trẻo, cung kính, nhưng lại mang theo vài phần non nớt của thiếu niên.
“Đệ tử Thẩm Vọng Thư, đến bái sư.”
Ầm—!
Trong đầu ta như có một tiếng sét n/ổ tung.
Đến rồi!
Hắn đến rồi!
Hắn mang theo ngày c.h.ế.t của ta đến rồi!
Ta lăn lê bò lết xông đến bên cửa sổ, mượn khe hở nhìn ra ngoài.
Trên tấm đ/á xanh, quỳ một thiếu niên g/ầy gò. Sương sớm làm ướt y phục mỏng manh của hắn, làm lộ ra khung xươ/ng chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đã hiện rõ vẻ kiên cường. Hắn cúi đầu, ta không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một bóng lưng thẳng tắp lại... vô cớ khiến lòng người chua xót.
Đây chính là Thẩm Vọng Thư. Vị cường giả đỉnh cao tương lai sát ph/ạt quyết đoán, m.á.u lạnh vô tình.
Hiện tại, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mới nhập môn, không nơi nương tựa, đang chờ đợi số phận phán xét.
Một ý nghĩ cực kỳ táo bạo, cực kỳ hoang đường, như tia điện xẹt qua, đ.á.n.h trúng ta. Nếu đ/è nén hắn sẽ c.h.ế.t… Vậy ta làm ngược lại thì sao?
Ta sủng hắn!
Ta sủng hắn đến c.h.ế.t thì thôi!
Sủng hắn lên tận trời! Dùng đạn bọc đường ăn mòn hắn!
Dùng sự ấm áp và thiên vị vô hạn, đem thanh đ/ao tương lai chĩa vào ta, dung chảy nó đi!
Chỉ cần hắn có một tia cảm kích và ôn tình với ta, đến lúc đó nói không chừng sẽ không xuống tay được?
Đúng! Cứ làm vậy!
Đằng nào cũng c.h.ế.t, chi bằng đ.á.n.h cược một phen!
Thắng thì trai bao hội sở, thua thì xuống biển làm việc...
À phui, thua cũng chỉ là c.h.ế.t mà thôi!
Ta hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Bước trở lại bên giường, chỉnh sửa lại bộ trường bào trắng như tuyết, cố gắng hồi tưởng lại vẻ mặt thanh lãnh như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ của nguyên chủ.
Bình tĩnh, Lăng Thanh Huyền, ngươi làm được! Ngươi hiện tại là Trưởng lão Tiên Môn cao quý!
“Vào đi.” Ta đ/è giọng, cố gắng làm cho âm thanh nghe có vẻ ổn định, không r/un r/ẩy.
Cửa điện được nhẹ nhàng đẩy ra.
Thiếu niên cúi đầu, bước đi vững vàng đến chỗ ta cách ba bước chân, lại lần nữa quỳ xuống, cúi đầu.
Động tác chuẩn mực không sai sót, nhưng lại toát ra vẻ xa cách máy móc.
“Đệ tử Thẩm Vọng Thư, bái kiến sư tôn.” Giọng hắn không chút d.a.o động, như một vũng nước đọng.
Lòng ta đ/ập thình thịch. Xong rồi, diện tích bóng tối tâm lý của đứa trẻ này xem ra không nhỏ, khởi đầu đã là độ khó Địa ngục rồi.
“Ngẩng đầu lên.”
Hắn nghe lời ngẩng đầu.
Trong khoảnh khắc, ta nghẹt thở.
C.h.ế.t tiệt... những từ miêu tả dung mạo Thẩm Vọng Thư trong tiểu thuyết là gì nhỉ? “Mày mắt như họa”, “thanh lãnh tuyệt trần”... Giờ phút này ta thấy những từ đó yếu kém quá!
Đây quả là tác phẩm khoe kỹ năng của Nữ Oa Nương Nương!
Da thịt trắng đến gần như trong suốt, ngũ quan tinh xảo không chút tì vết. Đặc biệt là đôi mắt kia, đuôi mắt hơi cong, đồng tử là màu đen vô cùng thuần khiết, như hai hồ nước lạnh sâu thẳm, lúc này bình lặng nhìn ta, bên trong không có mong chờ, không có sợ hãi, chỉ có một sự tĩnh lặng như mặc nhận số phận.
Đây thật sự là ánh mắt mà một thiếu niên nên có sao?
Nguyên chủ, ngươi tạo nghiệt quá!
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 - HẾT
Chương 7 - HẾT
Chương 8 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook