Cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được Thẩm Yến Từ.
Trước đây chúng tôi không báo cảnh sát vì chúng tôi chưa thể chắc chắn rằng cái c.h.ế.t của Ôn Bắc và ba mẹ tôi không phải là một t/ai n/ạn. Đừng nói đến cuốn nhật ký m/ập mờ của Ôn Bắc.
Nhưng giờ đây, chúng tôi đã có trong tay một phần chứng cứ về tội á/c
của Sở Mục Lâm. Báo cảnh sát quả là lựa chọn tốt nhất.
Với khả năng của nhà họ Thẩm, chắc chắn Sở Mục Lâm không thể cản trở được.
Chúng tôi nhanh chóng bắt tay vào hành động. Nhưng điều tôi không ngờ là, Sở Mục Lâm cũng đã ra tay trước!
Bởi vì ở kiếp trước tôi đã bị lừa dẫn đi. Nên kiếp này tôi đương nhiên nghĩ rằng hắn sẽ tìm một cái cớ để hẹn tôi.
Nhưng không ngờ lần này tôi lại bị người khác đ/á/nh ngất khi đang ra ngoài.
Khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình đang bị trói bằng xích sắt trong một căn phòng. Nơi này tôi rất quen thuộc.
Chính là nơi tôi bị b/ắt c/óc ở kiếp trước.
Chỉ có điều khác với kiếp trước, lần này trước mắt tôi còn có thêm một người.
Sở Mục Lâm vẫn mặc áo sơ mi trắng được c/ắt may tinh tế.
Hắn ngồi bên bàn, mỉm cười hiền lành, chống đầu nhìn tôi.
Tôi và hắn chạm mắt nhau, rồi nghe thấy giọng nói ấm áp của hắn: "Cô tỉnh rồi."
Tôi gần như theo phản xạ ngồi thẳng người dậy. Tinh thần lập tức căng thẳng.
Sở Mục Lâm mỉm cười, lắc đầu: "Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ mời cô đến để hỏi một vài điều thôi."
"Mời?" Tôi lắc lắc chiếc xích trên người, cười mỉa.
Sở Mục Lâm không để ý.
Hắn rút ra một chiếc USB, xoay qua xoay lại trong tay một cách hờ hững.
Khi tôi nhận ra chiếc USB, tôi liền sững lại.
Thật ra lần này tôi chỉ ra ngoài để vứt rác.
Trước đó, tôi vừa xem xong nội dung trong chiếc USB mà Ôn Bắc để lại.
Nội dung đó khiến tôi khá bất ngờ. Tôi xem mà không hiểu rõ, mãi nghĩ ngợi mà không nhận ra mình đã mang chiếc USB ra ngoài...
Tôi trầm mặc một lúc.
Sở Mục Lâm dường như hiểu lầm.
Hắn cầm chiếc USB bước đến trước mặt tôi, hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống.
Trên khuôn mặt hắn vẫn mang nét cười ấm áp.
Chỉ có giọng nói là đầy lạnh lẽo: "Nội dung trong USB này, tôi đã xem rồi. Chiếc USB này là giả, đúng không?"
Giọng điệu của hắn quá chắc chắn lại khiến tôi sinh nghi.
Tôi không tỏ ra khác lạ, thật thà đáp: "Là thật."
Sở Mục Lâm bật cười nhạt.
"Ôn Nam, đến nước này rồi, cô không cần phải diễn với tôi nữa, đúng không?"
Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo.
"Thật ra trước khi ch*t, Ôn Bắc đã cố gắng gửi thông tin ra ngoài, nhưng tôi đã chặn lại.”
"Tôi không phát hiện ra cô ấy định nhờ ai giúp đỡ, nhưng suy đi nghĩ lại, Thẩm Yến Từ chắc chắn là lựa chọn hợp lý nhất.”
"Vì vậy, suốt hai năm nay, tôi luôn theo dõi anh ta.”
"Lần này các người chủ động liên lạc với tôi, tôi đã nghi ngờ ngay lập tức các người biết điều gì đó.”
"Quả nhiên chỉ cần thử một chút, cô thật sự đã đến nhà họ Ôn và tìm được chiếc USB.
"Không chỉ vậy, Thẩm Yến Từ còn điều tra ra cả việc làm ăn của tôi. Giờ cô còn muốn giả vờ không biết gì nữa sao?"
Bề ngoài tôi không có phản ứng gì với những lời hắn nói.
Nhưng trong lòng tôi thầm ngạc nhiên.
Xem ra là do lần này chúng tôi vội vàng tiếp cận hắn.
Điều này mới khiến hắn x/á/c nhận rằng Ôn Bắc đã đưa bằng chứng cho Thẩm Yến Từ.
Không trách được khi lần đầu chúng tôi tìm gặp hắn, cảm giác như hắn cũng đang chờ tìm chúng tôi.
Ngay cả địa chỉ nhà họ Ôn có lẽ cũng là một loại suy đoán hoặc thử thách từ hắn.
Không ngờ hắn lại nói đúng.
Vẫn là chúng tôi quá sơ suất.
Tôi có chút hối h/ận, mím môi im lặng một lúc rồi từ tốn nói: "Vậy nên, thứ mà Ôn Bắc định truyền đi chính là chiếc USB này?"
Sở Mục Lâm thoải mái gật đầu: "Đúng vậy, nhưng lần đó cô ấy chưa kịp gửi đi thì đã bị tôi phát hiện."
Bình luận
Bình luận Facebook