Một buổi chiều cuối thu, tôi bước vào một tiệm ăn nhỏ mới mở cuối hẻm.
Bên trong thoáng sạch, đơn giản. Chủ tiệm là một đầu bếp trẻ, đeo tạp dề nâu, găng tay hơi lệch bên trái, y như ai đó từng rất thích sự hoàn hảo nhưng lại hay vội vàng khi lau bếp.
“Cho tôi một phần cơm trứng kiểu nhà làm, không mắm ruốc.” Tôi gọi.
Chủ tiệm khựng lại.
Rồi từ từ ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt kia… quen thuộc đến mức khiến tôi không thể thở.
“Em… từng đặt anh qua livestream 9.9 tệ.”
Tôi bật cười, ngồi xuống ghế, nói như chưa hề có những năm xa cách: “Em đ/á/nh giá anh 5 sao, nhớ không?”
Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi đối diện, uống trà như những buổi đêm từng qua.
Thẩm Ngôn kể rằng anh không đầu th/ai ngay.
Thay vào đó, anh tình nguyện làm nhân viên thời vụ cấp cao của Đạo Quán, chuyên xử lý các vụ "m/a phá hợp đồng" và "vo/ng lười lao động". Tăng ca không lương, bị m/a trẻ trâu gọi là “anh đạo sĩ fake”, có hôm còn bị chó dương gian rượt...
“Nghe cực quá.” Tôi xót xa.
“Ừ.” Anh cười.
“Nhưng đổi lại, anh tích được đủ công đức để m/ua một ‘gói combo đặc biệt’: đầu th/ai song đôi. Nghĩa là anh được phép đầu th/ai cùng một người trần cụ thể, nếu người đó cũng đồng ý.”
Tôi lặng người.
Anh tiếp: “Gói combo bao gồm: cùng sinh ra, cùng lớn lên, có duyên ngầm.”
“Và anh… chọn…”
“Còn ai khác đáng để anh càm ràm suốt hai kiếp?”
Tôi bật cười, mắt lại hơi ươn ướt.
Ngày ký nhận combo cũng là mấy chục năm sau, khi tôi đã già đi.
Hồ sơ của chúng tôi được xét duyệt sau bốn năm kể từ ngày anh rời đi không lời từ biệt. Và khi tôi qu/a đ/ời, không bi lụy, không đ/au đớn, chỉ là một giấc ngủ bình thường sau một cuộc đời yên ấm.
Anh đã đứng đó đợi.
Tay cầm hai vé combo, tem đỏ chót.
“Lần này, anh không cần hợp đồng.” Anh nói.
“Lần này, em muốn càm ràm đến già.” Tôi nói.
Cả hai cười. Nắm tay nhau bước qua Cổng Sinh Duyên.
Bắt đầu lại, từ đầu.
Với một lời hẹn giản dị: “Kiếp này, sống cho trọn. Kiếp sau, sống cùng nhau.”
— Hết —
Bình luận
Bình luận Facebook