Nhặt được sợi chỉ đỏ minh hôn của lệ q/uỷ, tôi liền buộc nó quanh tượng Sơn thần.
Vừa định cất bước, bên tai chợt có âm thanh vang lên:
“Bình thường không nhang khói gì, có việc thì mới tìm ta hả?”
1.
Sợi chỉ đỏ nhặt bên đường trông chẳng đẹp chút nào.
Nhưng tờ một trăm tệ buộc cùng thì lại rất đẹp.
Mị lực của đồng tiền khiến tôi dừng chân không bước tiếp nổi.
Đang đưa tay định nhặt lấy, lại bị chuỗi tràng hạt chặn lại.
“Nữ thí chủ, chớ tham của…”
Mà tay tôi, lúc nào cũng nhanh hơn n/ão.
Đợi đến lúc nhận ra thì tự mình đã rơi vào cái bẫy vô cùng gian xảo.
Tôi né chuỗi tràng hạt sang một bên rồi nhanh tay nhặt lấy.
Khuôn mặt vị tăng nhân trung niên liền trở nên sửng sốt.
Ông ấy như hóa đ/á, ngây ngốc, nhìn bàn tay phải đưa lên để ngăn tôi khựng lại giữa không trung, trên khuôn mặt chỉ còn đọng lại sự ngỡ ngàng, sửng sốt đến bật ngửa.
Gió thổi nhè nhẹ, tà áo phấp phới.
Vẫn khựng lại giữa không trung.
Tôi bất giác có chút lúng túng, nhẹ cất một tiếng “ha”:
“Thực ra, có tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là do tôi thích màu đỏ”.
“Tôn da”.
Người trước mặt tôi á khẩu.
Ông ấy cứng họng một hồi lâu, mới thốt ra:
“Thí chủ, đây không phải sợi chỉ đỏ bình thường”.
“Bên trên bện cùng với một mẩu tóc của người ch*t, nhặt nó lên chính là đồng ý với việc kết hôn với người ch*t”.
Tôi kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy sao?”
Vị tăng nhân trung niên nhìn thấy mặt tôi biến sắc, một lúc sau biểu cảm mới hơi trở lại trạng thái bình thường.
Đang tính nói tiếp, liền bị tôi c/ắt ngang.
Tôi phân vân:
“Vậy con m/a đó có đẹp trai không?”
“Thật lòng mà nói, tôi ít nhiều cũng có chút chú trọng đến dung mạo”.
Mắt trần có thể thấy, mí mắt vị tăng nhấp nháy liên tục.
Ông ấy vô thức vê từng viên của chuỗi tràng hạt trong tay:
“… A Di Đà Phật”.
Sau đó nhắm mắt lại, cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh:
“Là, là m/a nữ!”
Tôi như ch*t lặng.
Thì ra đây là của hồi môn, chứ không phải sính lễ à.
Tôi làm ra vẻ muốn vứt bỏ sợi chỉ đỏ và tiền.
“Vậy tôi đi?”
Sắc mặt của vị tăng nhân dịu lại.
Nhưng lập tức lắc đầu, từ trong ánh mắt lộ ra vài phần thương xót:
“Thí chủ nếu đã cầm lên rồi, tuy không phải là đàn ông, nhưng cũng đã dính phải nghiệp duyên với nữ q/uỷ kia rồi.”
“Đêm nay cô ấy ắt sẽ đi tìm cô, nhập vào người cô, mượn mạng của cô”.
Ông ấy thở dài một tiếng: “Nữ q/uỷ này oán niệm đầy mình, khí tức hung á/c tỏa ra ngút trời”.
“Bần tăng pháp lực ít ỏi, không độ nổi cô ta, bất đắc dĩ chỉ có thể ở đây canh chừng, đề phòng có ai chạm phải sợi chỉ đỏ đó”.
“Nhưng mà bây giờ…”.
Ông ấy chắp tay hướng về phía tôi, hành lễ: “Thí chủ, xin hãy bảo trọng”.
Nói xong, liền quay người rời đi.
Tiểu Trần Yên bên cạnh vội vội vàng vàng, đưa tay kéo tôi:
“An Bội Bối, mau đuổi theo đi!”.
“Thà là tin còn hơn không, còn không mau c/ầu x/in đại sư nghĩ cách giúp đỡ…”.
“Người đâu rồi?”.
Chỉ có điều là vừa nói với tôi được vài câu, lúc quay đầu lại, đã không còn thấy tung tích của vị tăng nhân đó đâu nữa.
“Chuyện này thật chẳng biết phải làm sao?”
Trần Yên cau ch/ặt mày.
Tôi vỗ vai cậu ấy, tỏ ý đừng hoảng lo/ạn:
“Yên tâm, sơn nhân tự có mưu kế!”.
Nó nửa tin nửa ngờ: “Mưu kế gì?”
Tôi nở một nụ cười thần bí.
Kéo Trần Yên tiến thẳng về phía trước…
Miếu Sơn Thần.
Bình luận
Bình luận Facebook