12.

Sau khi tỉnh dậy, ta thấy đầu đ/au như b/úa b/ổ.

Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ, mơ hồ có thể nghe thấy Lâm Nghị đang quấy rầy Hà Ngọc Chi ở ngoài nhà, lải nhải kể mấy câu chuyện cũ.

Lâm Nghị là một tên nhóc không có ý tốt, lại còn ch/án gh/ét Hà Ngọc Chi đến mức muốn ă/n s/ống hắn ta, nhưng bây giờ khi Hà Ngọc Chi đang yếu đuối và b/ệnh t/ật, Lâm Nghị đã ném tất cả sự th/ù h/ận sang một bên.

"Cho nên tiểu thư là người quy/ến r/ũ ngươi trước?" Lâm Nghị rất hưng phấn.

Hà Ngọc Chi nói chắc nịch: "Nàng ấy có thể so sánh với một y/êu t/inh chuyên qu/yến r/ũ các nhà tu hành. Nàng ấy đã nhăm nhe ta từ lâu và luôn ước gì có thể ă/n số/ng ta."

Lâm Nghị nghe lời bàn tán nhưng cũng không cảm thấy có chuyện gì to t/át: "Sau đó xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nàng ấy thực sự là người b/ỏ r/ơi ngươi sao?"

Hà Ngọc Chi lần này không có trả lời, chỉ hỏi: “Ta đã x/á/c định từ lâu rằng người chịu trách nhiệm cho nàng ấy là ta, tại sao bây giờ ta lại phải thay đổi chủ ý?”

“Người đời nói ngươi vì vinh hoa phú quý mà đẩy nàng ấy đến chỗ ch*t. Yến Như Ý suốt mấy năm nay m/ắng ngươi rất nhiều, nhưng tiểu thư chưa bao giờ tự mình nói với ta chuyện xảy ra năm năm trước. Giờ nghĩ lại, có lẽ ta không nên luôn tin vào những gì người khác đồn thổi.”

"Với tính cách của tiểu thư, nếu ngươi thật sự đã p/hản b/ội nàng ấy như những gì người đời vẫn nói, nàng ấy sẽ h/ận không thể dùng d/ao gi*t ch*t ngươi, nhưng bây giờ nàng ấy lại đối xử với ngươi rất tốt như vậy, xem ra nàng ấy đang c/ắn r/ứt lương tâm..."

Ta còn chưa để Lâm Nghị nói xong, liền ngắt lời hắn: “Lâm Nghị, da của ngươi ngứa lắm phải không?”

Bên ngoài im lặng một lúc.

Nhưng khi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, ta chỉ cảm thấy thật x/ấu hổ.

Ta ước mình có thể thu mình lại và không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày.

Ta tức gi/ận nói với Hà Ngọc Chi rằng ta bị đ/au đầu, sau đó Hà Ngọc Chi nấu cho ta một ít súp giải khát.

Ta quấn mình trong chăn và im lặng uống hết.

Lâm Nghị không quên thò đầu ra khỏi cửa, nói sẽ không cười nhạo ta, nhưng ta đã dùng bát đ/ập hắn ra ngoài.

Sau khi Hà Ngọc Chi biết ta đã tỉnh, hắn không nói một lời nào, chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn đàn chim đậu trên cành trong sân.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo trong suốt của hắn, lặng lẽ như một bức tranh mỹ lệ.

Ta lén nhìn hắn.

Phải rất lâu sau ta mới cẩn thận gọi tên hắn: “Hà Ngọc Chi.”

Hắn liếc nhìn sang một bên, rồi đứng dậy và đi về phía ta.

Lúc hắn đến gần, ta ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào lòng hắn, giọng nghèn nghẹn nói: “Rõ ràng là chàng đã dụ dỗ ta trước.”

Chuyện đó xảy ra khi ta còn trẻ, đã lâu lắm rồi, và ta đã cố gắng lấy lại thể diện cho chính mình.

Hà Ngọc Chi đưa tay vào tóc ta, vuốt đi vuốt lại mái tóc ta, không còn vẻ s/ắc b/én như ngày hôm qua nữa, cả người nhẹ nhàng hơn rõ rệt.

Hắn nói: “Lúc ta mười lăm tuổi, sau khi ta bị thương nặng rồi tỉnh lại. Là nàng nằm chung giường với ta và ôm ta. Là nàng từ trên tường nhảy vào vòng tay ta. Là nàng nh/éo ta một cái ở thắt lưng.”

“Ngày Nguyên Tiêu, nàng là người chủ động c/ào vào lòng bàn tay của ta, cũng là nàng kéo ta vào ngõ mà hôn ta.”

Hắn nhớ rõ ràng mọi mơ hồ trước khi tình yêu ra đời.

“Nhưng ta nhớ rõ ràng, ta ôm chàng là bởi vì chàng nói chàng lạnh, chàng cũng là người chủ động đỡ lấy ta lúc ta từ trên tường nhảy xuống bị r/ách váy.”

"Còn ngày Nguyên Tiêu hôm ấy, chính là chàng đã dùng điều ước đó cho ta, chính là chàng đã luôn ám chỉ ta có thể chạm vào chàng." Ta ôm ch/ặt hắn, nhưng lời nói của ta đều có chút vô lý...

“Vậy cứ coi là như vậy đi.” Hà Ngọc Chi lời nói tựa hồ đang dỗ dành một đứa trẻ.

Có vẻ như ta là người đang gây sự một cách vô lý.

Nhưng ta không còn muốn tranh cãi với hắn ta về nó có phải thật hay không nữa mà ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Chàng có biết tại sao ta lại không ch*t ở Bắc Ngụy không?”

Có lẽ hắn nhớ lại những gì hắn nói một cách gi/ận d/ữ với ta đêm qua, rồi c/ứng người một lúc rồi nói:

“Ta không muốn biết.”

“Sau khi ta sang Bắc Ngụy hoà thân đã lấy tên là Lý Đan Vân, ta đã gi*t M/ộ Dung Trác trong đêm tân hôn, có một ki/ếm sĩ Nam Lương cải trang thành ca/i ng/ục và c/ứu ta ra khỏi n/gục.”

“Lúc đó ta bị thương, người đó đã bế ta băng qua bãi cát dài dằng dẵng. Người đó đã đ/á/nh thức ta rất nhiều lần khiến ta có thể vượt qua được.”

“Người đó biết ta và nói rằng ta là anh hùng của Nam Lương vì ta đã khôi phục được lãnh thổ bị m/ất mà Bắc Ngụy đã chi/ếm được của Nam Lương. Người đó cũng nói rằng ta trông rất giống người thê tử qu/á c/ố của hắn.”

“Hắn nói rằng hắn đã vĩnh viễn m/ất đi tình yêu đích thực của mình. Nếu ta còn sống, ít nhất ta hãy sống thật tốt, giống như người vợ đã khuất của hắn, điều đó vẫn có thể để lại cho hắn một chút kỷ niệm.”

“Ta đã nghĩ đến chàng.”

"Cho dù chàng không cần ta nữa, ta nghĩ ta cũng nên sống thật tốt vì chàng."

Ta vẫn ngoan cố kể lại từng chuyện đã qua.

Hà Ngọc Chi từ đầu đến cuối đều thờ ơ, không nói một lời, như thể hắn không hề quan tâm đến lý do tại sao ta vẫn còn sống.

Ta nghĩ Hà Ngọc Chi có lẽ gh/ét ta rất nhiều.

Ta cũng muốn hỏi hắn, ta đã sống vì chàng rồi, chàng có thể cố gắng sống vì ta lần nữa không?

Nhưng sau sự việc ngày hôm qua, ta đã biết được bộ mặt mà Hà Ngọc Chi luôn che giấu.

Ta tr/ói bu/ộc hắn vào bên mình, hắn có thể đối xử ngoan ngoãn và dịu dàng với ta, hắn còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ta là người duy nhất không thể nói về sự sống và cái ch*t, không thể đi cùng hắn đến ch*t và cũng không thể c/ầu x/in hắn sống.

Ta cảm thấy có lỗi với hắn và không dám đòi hỏi hắn quá nhiều.

Thế là ta nhất thời không nói nên lời, ta chỉ ngoan cố ôm lấy hắn không chịu buông.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng, không chút ấm áp: “Yến Như Ý, giữa ta và nàng, không ai n/ợ ai điều gì cả.”

"Chúng ta đáng lẽ nên gh/ét nhau. Lẽ ra duyên phận của chúng ta đã kết thúc từ lâu mới phải ."

Lúc này, hắn đột nhiên bị ngh/ẹn và ho khan, và ta có thể cảm nhận rõ ràng những cơn r/un r/ẩy gần như c/o gi/ật không thể kiểm soát của hắn khi ta ôm hắn.

Bàn tay đang vuốt tóc ta lập tức rút ra, hắn ta che miệng ho khan, nhưng trên mặt ta vẫn lấm tấm vài vệt m/áu nóng rát.

"Này Hà Ngọc Chi!" Ta gọi hắn lần nữa đồng thời không cầm được nước mắt, ta ho/ảng h/ốt đứng dậy vỗ nhẹ vào lưng hắn để giúp hắn thở.

Hà Ngọc Chi thở nhẹ một hơi, nhưng lại tựa đầu vào cổ ta, miệng đầy m/áu nói: “Nàng nên sống vì chính mình, đừng chỉ sống vì ta.”

Danh sách chương

5 chương
29/01/2024 12:01
0
29/01/2024 12:00
0
29/01/2024 12:00
0
29/01/2024 11:59
0
29/01/2024 11:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận