04
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, bên cạnh không có ai cả.
“Đi thật dứt khoát.” Tôi châm chọc một câu.
Cậu ấy thậm chí còn không nói với tôi một tiếng.
[Bạn thân mến, nhân vật chính thụ phải đi làm.] Hệ thống thuận miệng nhắc tới.
Hệ thống nói xong tôi mới nhớ tới Lâm Nghiễn Thanh hình như vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện tại đang trong giai đoạn đầu khởi nghiệp.
Tôi cũng nghe ra ngụ ý của hệ thống - Lâm Nghiễn Thanh không rảnh rỗi như tôi.
"Kiếp trước anh có phải từng làm quản lý phục vụ khách hàng cho một cửa hàng nào đó không?" Tôi đã muốn phàn nàn về cách phục vụ khách hàng của hệ thống từ lâu.
[Không có, chỉ là tôi nghĩ nói chuyện như thế này sẽ thân thiết hơn thôi. ]
"Được rồi."
Sau khi tắm rửa xong, tôi nhìn thời gian đã gần trưa.
Vừa vặn có thể đưa cơm cho Lâm Nghiễn Thanh.
Tôi nhờ dì ở nhà làm ba món mặn một món canh, bỏ vào hộp cơm, rồi hỏi hệ thống:
“Lâm Nghiễn Thanh làm việc ở đâu?”
Sau khi hệ thống cho tôi địa chỉ, tôi chọn ngẫu nhiên một chiếc Porsche từ gara và nghênh ngang rời đi.
Sau khi đến studio của Lâm Nghiễn Thanh, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho cậu ấy, chợt phát hiện ngày hôm qua tôi quên bảo cậu ấy kéo tôi ra khỏi danh sách đen, không thể liên lạc được.
Tôi đành phải lên đó.
Phòng làm việc của Lâm Nghiễn Thanh rất đơn giản, văn phòng rộng mấy chục mét vuông và trang trí đơn điệu, bày vài cái bàn làm việc.
Nhìn văn phòng này, tôi tự nghĩ, nếu Lâm Nghiễn Thanh đi theo mình, mình nhất định sẽ m/ua cho cậu ấy một tòa nhà văn phòng.
Tôi nhìn thoáng qua một cái đã thấy Lâm Nghiễn Thanh, dáng vẻ ưu việt dù ở chỗ nào cũng hiện diện dễ thấy.
Tôi bước thẳng đến chỗ cậu ấy và đặt hộp cơm trưa lên bàn.
“Bảo bối, sao sáng nay em lại đi vội thế?”
Tôi nhìn cậu mỉm cười khanh khách.
Nói xong tôi quét mắt quanh và phàn nàn: “Văn phòng nhỏ này của em cũng thật quá đơn sơ”.
Những người khác trong văn phòng tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Lâm Nghiễn Thanh mặt không biểu cảm nói:
"Văn phòng nhỏ của tôi không chứa nổi vị đại Phật như Thời thiếu gia đây."
Tôi bị cậu ấy m/ắng, nhưng tôi lại không khó chịu mà chỉ thuận thế trêu chọc cậu:
“Chậc chậc, miệng nhỏ của em khi hôn rất mềm, nhưng lời nói ra lại rất sắc bén.”
Tôi nói xong, vẻ mặt của những người xung quanh như vừa ăn được quả dưa lớn.
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Nghiễn Thanh ửng hồng, trong nháy mắt phá bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày của cậu.
Lâm Nghiễn Thanh hạ giọng nói: “Thời An, xin hãy chú ý đến lời nói.”
Tôi đang định mở miệng trêu chọc lần nữa thì bỗng có một giọng nói vui vẻ vang lên: “Học trưởng, em đến mang cơm cho anh”
Bình luận
Bình luận Facebook