Tìm kiếm gần đây
7.
Nửa tháng nay, Giang Duật Phong hoàn toàn không liên lạc lại với tôi.
Tôi xem như anh ta đã ngầm đồng ý chia tay, trong lòng nghĩ rằng ít ra anh ta cũng coi như dứt khoát, không lằng nhằng.
Còn những năm tháng yêu đương cuồ/ng si trước đây, cứ xem như là mang tất cả cho chó ăn đi.
Đời người mà, chuyện gì quá suôn sẻ thì cũng không tốt. Dù đây là mối tình hoàn hảo duy nhất của tôi, ít nhiều gì cũng cần phải trải qua đôi chút trắc trở.
Rõ ràng, Giang Duật Phong không phải chân mệnh thiên tử của tôi.
Mỗi ngày ông nội đều rất vui vẻ, ông ra ngoài với tinh thần phấn chấn và trở về cũng rạng rỡ như thế.
Theo sau ông là trợ lý và tài xế, tay xách từng túi quần áo, từng hộp trang sức, tất cả đều là chuẩn bị cho tôi và Tô Nghiễn Chu.
Chúng tôi cũng vui vẻ phối hợp, dù sao, có thể khiến ông nội vui vẻ, cũng chính là mong ước chân thành nhất trong lòng chúng tôi.
Nhưng không lâu sau, tôi mới biết lý do vì sao Giang Duật Phong không hề liên lạc.
Dưới tên tôi có không ít bất động sản, còn có vài mặt bằng kinh doanh. Phần lớn tôi đã cho thuê lại, nhưng cũng giữ lại một, hai chỗ yêu thích để tự mở thương hiệu cà phê của riêng mình.
Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đến quán để xem xét tình hình.
Nhưng không ngờ, tôi lại nhìn thấy Thịnh Tiêm Tiêm ở trong quán của mình.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng ôm eo, khuôn mặt trắng nhợt, đôi môi cũng nhợt nhạt, trông như vừa trải qua một trận ốm vậy.
Tôi vừa bước vào đã chạm mặt cô ta, Thịnh Tiêm Tiêm lập tức đứng dậy, hai tay bấu ch/ặt lấy vạt váy, lùi lại như thể tôi là một con mãnh thú đ/áng s/ợ đến kinh người.
“Chị Đường Nguyệt...” Cô ta lên tiếng, âm thanh yếu ớt, mềm mại.
Tôi vốn không gh/ét những mỹ nhân yếu đuối.
Điều tôi không ưa, là loại người rõ ràng trong mắt đầy vẻ khôn ngoan, nhưng lại như một đóa hắc liên hoa cố giả vờ yếu đuối, sợ sệt mọi thứ.
Phụ nữ với nhau, chỉ cần nhìn qua là hiểu đối phương là loại người gì.
Thịnh Tiêm Tiêm cũng như vậy, lúc này nhìn qua thì có vẻ rất sợ hãi, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ đắc ý, vừa tự mình nói những lời nói bóng nói gió.
“Từ nhỏ em đã sợ sấm chớp, buổi tối hôm đó anh Duật Phong chỉ lo cho em thôi, không phải cố ý bỏ chị lại đâu.”
“Con người anh ấy thực sự rất tốt, biết em sợ nên đã ở bên cạnh em cả đêm để trấn an.”
“Nhưng em thật quá vô dụng, đến hôm sau lại bị sốt cao. Anh Duật Phong lo lắng đến không chịu nổi, bế em đến bệ/nh viện, rồi còn ở đó chăm sóc em suốt nửa tháng trời.”
"Chị Đường Nguyệt, chắc là chị rất tức gi/ận đúng không? Nếu chị không vui, cứ m/ắng em đi. Chuyện này không liên quan gì đến anh Duật Phong cả, là tại em quá vô dụng thôi.”
…
Năm câu nói, đã ám chỉ ba thông tin quan trọng với tôi.
Thứ nhất, Giang Duật Phong có thể vì cô ta mà bỏ rơi tôi.
Thứ hai, hai người họ, cô nam quả nữ, đã ở chung với nhau trong một căn phòng suốt cả đêm.
Thứ ba, suốt nửa tháng không thấy bóng dáng Giang Duật Phong, hóa ra anh ta luôn ở bệ/nh viện chăm sóc cô ta.
Nếu tôi không đủ bình tĩnh, hoặc vẫn còn mong chờ vào đoạn tình cảm này, có lẽ lúc này tôi sớm đã phát đi/ên, m/ắng thẳng vào mặt cô ta xem rốt cuộc loại yêu m/a q/uỷ quái gì.
Nhưng...
“Đã biết cơ thể mình không ra gì thì bớt ra ngoài đi. Ra ngoài đã đành, lại còn cố tình xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi buồn nôn. Thịnh Tiêm Tiêm, cô là kiểu giọng nhão chuyển thế thành sao?”
Rõ ràng khán giả quan trọng nhất không có mặt, vậy mà cô ta vẫn cố làm vẻ yếu ớt bằng cái giọng giả tạo ấy.
Không thấy mệt à?
Tôi không hề phát đi/ên như cô ta mong đợi, vẻ mặt Thịnh Tiêm Tiêm có chút không giữ được, biểu cảm thoáng hiện nét méo mó, rồi như vừa nghĩ ra điều gì đó, cô ta bất ngờ cầm ly nước trên bàn, không nói một lời liền dội thẳng lên đầu mình.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt âm u, giọng điệu đầy khiêu khích: “Tô Đường Nguyệt, nếu chị thông minh như vậy, vậy thử đoán xem, lát nữa Giang Duật Phong sẽ tin lời chị hay lời tôi?”
Câu nói vừa dứt, Giang Duật Phong đúng lúc xuất hiện ở cửa tiệm, trong tay còn cầm một bó hồng đang nở rộ rực rỡ.
Thịnh Tiêm Tiêm lập tức ngồi thụp xuống ghế, nước mắt nói rơi là rơi ngay: “Chị Đường Nguyệt, em biết chị gi/ận em. Sau này em nhất định sẽ không làm phiền anh Duật Phong nữa, ngày mai... không! Hôm nay em sẽ dọn đi, tuyệt đối không làm chị chướng mắt…”
“Tô Đường Nguyệt! Sao em lại b/ắt n/ạt Tiêm Tiêm?”
Thịnh Tiêm Tiêm còn chưa nói hết, Giang Duật Phong đã xông thẳng vào trong. Anh ta đứng chắn trước mặt Thịnh Tiêm Tiêm, dịu dàng dùng khăn giấy lau những giọt nước trên mặt cô ta, ánh mắt đầy xót xa.
Còn Thịnh Tiêm Tiêm, ở góc độ mà Giang Duật Phong không nhìn thấy, cô ta nhếch môi nhìn tôi, ánh mắt đầy thách thức.
Cô ta khẽ mấp máy: “Thấy không, anh ấy quan tâm tôi hơn.”
Tôi nhìn Giang Duật Phong đang chất vấn mình, người khi còn thuở thiếu niên đã từng thề sẽ bảo vệ tôi cả đời, giờ đây anh ta lại trở thành anh hùng của người khác, hoàn toàn quên mất những lời hứa hẹn năm xưa.
Cũng phải thôi, ngày ấy tất cả đều là trẻ con, có lẽ chỉ mình tôi là thật lòng tin vào điều đó.
Ng/ực tôi vẫn có chút đ/au nhói vì xót xa, nhưng khi nghĩ đến ông nội, đến Tô Nghiễn Chu, tôi chợt nhận ra những cảm xúc yêu đương này thật giống như một trò cười.
Mọi người đều đang nỗ lực cố gắng, vậy sao tôi có thể cứ mãi đứng yên, vì một chút tình cảm mà muốn sống muốn ch*t như thế?
Đó không phải là tôi.
Vì vậy, khi Giang Duật Phong chất vấn tôi, tôi lập tức cầm lấy cốc nước trên bàn và hất thẳng lên mặt Thịnh Tiêm Tiêm.
“Nhìn cho rõ đi, lần này mới là tôi hất.”
Nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi ra hiệu cho quản lý cửa hàng đang xem náo nhiệt từ phía quầy thu ngân. Cô ấy là bạn tôi, tạm thời đang giúp tôi quản lý cửa hàng, đương nhiên cô ấy hiểu được ánh mắt của tôi.
Cô ấy nhanh chóng sao chép một đoạn video từ camera giám sát, rồi trực tiếp chiếu lên màn hình lớn trong cửa hàng.
Trên màn hình, ánh mắt dịu dàng của Thịnh Tiêm Tiêm đột ngột trở nên á/c liệt, cô ta nâng tay lên rồi tự đổ nước lên đầu mình.
Giang Duật Phong, người lúc nãy còn muốn chỉ trích tôi, ngay lập tức im lặng.
Anh ta cố gắng đưa tay chạm vào tôi.
“Đường Nguyệt, anh xin lỗi. Tiêm Tiêm chỉ là không có cảm giác an toàn, anh
thay em ấy xin lỗi em, em ấy không nên vu khống em như vậy. Anh sẽ từ từ dạy bảo em ấy, sau này sẽ không..."
Chưa kịp ngắt lời anh ta, tôi đã thấy Tô Nghiễn Chu đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào.
Anh cố tình nắm tay tôi trước mặt Giang Duật Phong và nói: “Không có lần sau. Giang Duật Phong, tôi không quan tâm cậu đang chơi trò anh trai em gái gì, sau này muốn biến thành chị dâu em dâu hay vợ, nhà họ Tô chúng tôi đều sẽ không quản. Chỉ có một điều, đừng để lại ra ngoài làm người khác buồn nôn nữa."
Giọng Tô Nghiễn Chu rất lạnh lùng, nhưng bàn tay đang nắm lấy tôi lại rất ấm.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, anh gật đầu với tôi: “Ông nội bảo anh tới đón em, bảo là muốn bàn chuyện đính hôn.”
“Đính hôn gì? Đính hôn với ai? Chúng ta không phải đã đính hôn rồi sao?”
Giang Duật Phong tỏ vẻ không hiểu, mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tay tôi và Tô Nghiễn Chu, ánh mắt hướng về phía Tô Nghiễn Chu cũng không hề thiện cảm: “Tô Nghiễn Chu, mặc dù anh trên danh nghĩa là anh trai của Tô Đường Nguyệt, nhưng cũng xin anh chú ý một chút, anh dù sao cũng không phải anh trai ruột!"
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng không phải anh trai ruột.”
Tô Nghiễn Chu gật đầu, rồi dưới ánh mắt của anh ta, anh buông tay tôi ra.
Giang Duật Phong vừa mới thở phào, Tô Nghiễn Chu một lẫn nữa trực tiếp nắm ch/ặt tay tôi, mười ngón đan xen ch/ặt chẽ.
“Vậy thì không làm anh trai nữa, làm rể vào nhà.”
Ngay khi anh vừa nói xong, sắc mặt Giang Duật Phong trở nên vô cùng khó coi.
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook