[Một. Khi nhìn thấy hàng chữ này, đừng để lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, đừng để bất cứ người nào khác phát hiện ra là bạn nhìn thấy những chữ này. Nó không nhìn được những chữ này đâu.]
[Hai. Nó ở ngay đằng sau lưng bạn đấy.]
“Ba. Đừng sợ hãi, kể từ khi bạn bước vào phòng triển lãm này thì nó đã chú ý đến bạn rồi. Nó không thể làm tổn thương bạn được. Nó chỉ muốn biến thành bạn mà thôi.]
[Bốn. Luôn phải ghi nhớ rằng, bạn không phải là vật trưng bày của phòng triển lãm, bạn không phải là nhân viên, bạn là khách du lịch. Khách du lịch là khách, và khách rồi sẽ phải về nhà.]
[Năm. Có thể tin tưởng được nhân viên b/án vé. Tất cả nhân viên đều là người đi/ên. Nhân viên quản lý… xuỵt, đừng nhắc tới nhân viên quản lý.]
[Sáu. Sau đây, vui lòng làm theo lời tôi nói.]
[Bảy. Lập tức vào một căn phòng triển lãm nào đó rồi tiếp tục tham quan. Đừng sợ các vật phẩm trưng bày, các vật phẩm trưng bày không hề có á/c ý.]
[Tám. Nỗi sợ hãi đối với vật phẩm trưng bày sẽ khiến bạn không thể bước vào bất cứ một căn phòng triển lãm nào, từ đó bạn sẽ lạc lối ở những hành lang dài vô tận của phòng triển lãm này.]
[Chín. Sau đó, bạn sẽ biến thành nó.]
[Mười. Tất cả những lối ra của phòng triển lãm này đều dùng để đ/á/nh lừa, lối ra thật sự bị che giấu ở một căn phòng triển lãm nào đó.]
[Mười Một. Sau khi vào căn phòng triển lãm và tìm được chỉ thị tiếp theo của tôi thì tôi sẽ dẫn bạn trốn thoát ra ngoài.]
[Mười Hai. Hãy nhớ rằng, phải nhanh chân lên, thời gian dành cho bạn không còn nhiều nữa đâu.]
[Mười Ba. Bạn đang…… dần dần biến thành nó.]
Miệng tôi há hốc.
Đây… đây là cái quái gì vậy?!
Một cảm giác ớn lạnh quen thuộc ùa tới từ phía sau lưng tôi, tôi cố gắng kiềm chế bản thân không quay đầu lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cái cổ và bả vai cứng đờ của mình đã nổi hết da gà da vịt lên rồi.
Tôi cảm thấy như lòng bàn tay đang cầm điện thoại của mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.
Tôi miễn cưỡng đảo tròng mắt, nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, nhưng lại phát hiện ra hình như tất cả người xem hình như đều không nhìn thấy những chữ này vậy, bọn họ ngược lại vẫn liên tục thúc giục với vẻ không hài lòng:
“Chủ phòng lại ngơ ngẩn cái gì đấy?”
“Mau tới căn phòng khác đi!”
“Tôi phải nhìn ba hàng chữ “Những Điều Khách Du Lịch Cần Biết” cả nửa năm nữa có đúng không? Chủ phòng m/ù chữ à?”
Ba hàng chữ?
Tôi liền lập tức dụi mắt, ngẩng đầu nhìn lại.
Những con chữ màu đỏ tươi như m/áu dường như chỉ là ảo giác của một mình tôi, biến mất sạch sẽ.
Ở đằng sau tấm biển, vẻn vẹn chỉ có ba hàng chữ lớn:
[Một. Tất cả các căn phòng triển lãm trong phòng triển lãm này đều phải đóng cửa ngay sau khi mở cửa bước vào. Đèn sẽ tự động bật sau khi căn phòng triển lãm được mở ra nên bạn không cần phải lo lắng.]
[Hai. Nếu bạn cảm thấy sợ hãi, lo lắng hoặc có cảm giác bị mắc kẹt ở bất kỳ nơi nào trong phòng triển lãm thì vui lòng dùng tay trái bịt mắt lại, giơ tay phải lên cao và vẫy tay ba lần. Nhân viên sẽ có mặt bên cạnh bạn ngay lập tức.]
[Ba. Tất cả trải nghiệm tương tác và hiệu ứng trong phòng triển lãm này đều là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, xin đừng sợ hãi hay h/oảng s/ợ.]
Tôi không biết bây giờ vẻ mặt mình như thế nào.
Nhưng tôi biết, nếu như tôi tin vào cái thứ gọi là “sản phẩm của khoa học kỹ thuật” thì tôi chính là một thằng ngốc chính hiệu.
Bây giờ tôi có thể chắc chắn một trăm phần nghìn rằng phòng triển lãm này tuyệt đối là có vấn đề!
Mà tin x/ấu hơn là, có một tên xui xẻo bị mờ mắt vì tiền hiện đang mắc kẹt trong cái phòng triển lãm có vấn đề nặng này.
Mà tên xui xẻo đó, chính là tôi.
……
Tôi hít sâu một hơi, tới lúc này rồi thì tôi lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thực ra, tôi cũng đâu có sự lựa chọn nào đúng không.
Dù những chữ màu đỏ ban nãy tôi nhìn thấy là sản phẩm của khoa học kỹ thuật hay là do m/a q/uỷ tác oai tác quái thì chuyện tôi nên làm bây giờ đều giống nhau.
Đó chính là rời khỏi căn phòng hình tròn này ngay lập tức và đi vào căn phòng có tên là [Con Trai Có Hiếu] kia.
Còn về việc trong đó thứ nào là thật, thứ nào là giả…… thì phải đợi đến khi nào tôi thoát ra khỏi nơi này rồi nói đi.
Bình luận
Bình luận Facebook